Thời tiểu học


Thời gian trôi đi quả thật là nhanh mới ngày nào Anh và em vẫn còn là những đứa trẻ ngây thơ và bồng bột quãng thời gian chúng mình học cùng nhau không dài nhưng cũng không quá ngắn ngủi để những kỷ niệm thời tiểu học in đậm vào anh những kỷ niệm đó sẽ đi cùng anh suốt chặng đường còn lại.
Hồi ấy khi chúng mình lên lớp 4 được Cô xếp chỗ anh và em ngồi gần nhau, chúng mình thường hay cãi vã lẫn nhau rồi từ những cuộc cãi vã ấy mọi chuyện đã khác bởi anh biết rằng mình đã thích em, từ khi đó anh nhường nhịn em không biết em có nhận ra điều đó không thời gian đó anh cảm thấy rất hạnh phúc nhưng đôi lúc cũng rất bực mình khi nhìn thấy em với Huy nói chuyện với nhau những lúc ấy anh cảm thấy như mình muốn phát điên lên mất anh ích kỷ lắm phải không em. Đã rất nhiều đêm anh thức rất khuya để nghĩ về em. Rồi thời gian cứ trôi đi cho đến một ngày anh nghe được tin em chỉ còn học cùng anh vài ngày nữa là em phải cùng Bố, mẹ chuyển đi đến một nơi rất xa lúc đó anh như người mất hồn vậy, em biết không lúc đó anh ước gì thời gian chôi đi thật chậm thật chậm để anh được ở gần em nhiều hơn để anh có can đảm nói với em một điều anh rất thích em. Mấy ngày cuối ấy anh đi học rất sớm để anh được cảm nhật cái phút giây hạnh phúc cái phút giây tuyệt vời khi được nhìn thấy người mình thích vẫn mạnh khoẻ vẫn vui cười để anh biết rằng em đang ở rất gần anh nhưng rồi cũng đến một hôm anh đi học và không còn được nhìn thấy hình bóng của em nữa. Hôm đó trong giờ học anh cầu mong thời gian trôi đi thật nhanh nhưng thời gian nó lại là một kẻ khốn nạn đến vậy nó cứ trôi rất chậm dãi và có những lúc anh có cảm giác nó không trôi, và anh tự nói với mình thời gian ơi trôi nhanh lên để được về nhưng tại sao thời gian lại cứ trôi chậm thế nhưng cuối cùng tiếng trống trường cũng vang lên sau khi cô ra khỏi lớp anh cầm túi sách chạy nhanh về nhà trèo lên trần nhà và nhìn sang nhà em anh đã rất vui mừng khi anh nhìn thấy cánh cửa nhà em vẫn mở, anh luôn hi vọng rằng em vẫn còn ở lại chắc hôm nay có một lý do nào đó nên em không đi học và anh cứ trèo lên trèo xuống nhìn sang nhà em nhưng chẳng thấy em đâu, ngày mai anh đi học thật sớm và luôn hi vọng hôm nay em sẽ đi nhưng khi tiếng trống truy bài vang lên anh nhìn ngược nhìn xuôi chẳng thấy em đâu và anh biết rằng mình đã mất em mất đi cơ hội nói với em rằng Vân ơi Mình thích cậu nhưng sao lúc đó anh thấy nhớ em vô cùng nhớ em bao nhiêu thì anh lại tự trách mình bấy nhiêu tại sao trước đây khi em và anh ngồi gần nhau anh không đối xử tốt với em, tại sao anh lại có thể cãi vã với em được cơ chứ. Dù biết rằng em đã đi nhưng nỗi nhớ cứ thôi thúc anh ngày nào anh cũng trèo lên trèo xuống và vẫn luôn mang trong mình một hy vọng rằng em vẫn còn ở lại, thời gian đầu anh đã rất buồn nhưng nỗi buồn nào rồi cũng qua đi rồi anh lại cảm thấy bình thường thỉnh thoảng em về quê có lần anh gặp em có lần không gặp vì anh vào sống ở Phúc Yên rất ít khi về. Tưởng trừng sự cô đơn bị thời gian gặm mòn đi hết nhưng bỗng một ngày trời thu rất đẹp một cảnh tượng xuất hiện trước mắt anh Bầu trời xanh dịu. Một chút se lạnh và một chút nắng vàng tất cả nó làm cho khung cảnh mùa thu trở lên quyến rũ và lãng mạn bỗng dưng anh chợt nhớ về những kỷ niệm thời tiểu học đêm hôm đó anh không ngủ được nhiều vì nhớ về em, trong giấc ngủ ít ỏi đó anh đã mơ gặp em nắm tay em và nói Vân ơi anh yêu em lúc đó anh mong sao trời thật nhanh sáng để tìm cách liên lạc với em, anh có cảm giác như mình được sống lại những ngày thơ ấu rồi vài tháng sau anh mới liên lạc được với em anh rất vui mừng và sung sướng khi em đã tạo điều kiện để cho anh gặp em để anh được làm một việc mà trước đây hồi lớp 4 anh chưa làm được. Dù ngày mai có thế nào đi chăng nữa dù em có ở bất cứ nơi nào thì anh vẫn luôn cầu chúc cho em được hạnh phúc!!!

minhthuc6868
www.vnthutinh.com