Kỷ niệm ấy đã trôi qua và tưởng chừng mất đi mãi mãi. Nhưng điều mà đang tiếp diễn hằng lúc, hằng giờ thì vẫn còn ghi nhớ mãi trong ký ức của tôi. Nếu sinh thời tôi được thêm vài ba tuổi nữa thì có thể đó là một kỷ niệm đẹp, kéo theo đó là một hạnh phúc tuyệt vời được sánh cùng với các thiên thần nhỏ bé đang nằm trong những mẫu truyện cổ tích hay tiểu thuyết mà các bạn trẻ hằng ngày, hằng giờ quên ăn, quên ngủ trố mắt vào đó để lần theo hồi kết thúc!. Đó là một câu chuyện tình yêu cũng không mấy xa vời, nhưng tôi và người ấy nếu tiến xa hơn thì rất ngại ngùng, hình như có một bức tường lửa ngăn cách “đó là tình cảm giữa thầy và trò nói lên chữ yêu!” ôi thật mệt nhoài khi tình yêu ấy chỉ có một chiều. Nhớ lúc ấy mà đến giờ trong lòng tôi còn chạnh lòng bỡi dáng đi ấy đẹp biết bao, bởi nụ cười ấy thật mát dịu làm sao và trong tôi đặt hỏi với mấy vần thơ:
Cô biết chăng tim em rung động
Bởi nụ cười, bởi cả dáng đi
Tà áo dài phất phơ trong gió
Hòa lẫn vào giọng giảng vu dương
Em ngẩn đầu nhìn về phía bảng
Mà tâm hồn cứ thành thản về đâu
Để kết lên cái tình khắc nghiệt
Giữa thầy trò nói lên chữ yêu
Biết là gì để cô ngầm hiểu
Muốn dùng lời bày tỏa cùng cô
Nhưng e vè nhúc nhát đi thôi…….
Câu chuyện ấy đã diễn ra trong suốt 3 năm khi tôi bước vào ngưỡng cửa cấp III. Cái ngày đầu tôi bước vào lớp 10A6, củng là ngày đầu tiên mà người ấy nhận nhiệm vụ tại ngôi trường mà tôi cố gắng để thi đậu đầu vào. Trong những ngày ấy trong tôi rất vô tư, nô đùa như bao đứa học sinh khác, vì những ngày đầu năm học, lúc ấy các lớp đều ồn ào trước sân, người thì nô đùa, người thì háo hức gặp lại nhau sau những tháng hè xa cách. Còn tôi lặng thầm trong lớp, đến khi nghe tiếng trống tùng – tùng – tùng…. Khoảng vài ba phút một dáng đi thước tha, độ chừng khoảng 24 – 25 tuổi, người ấy đảm nhiệm dạy môn Anh Văn và cũng là lần đầu tiên nhận nhiệm vụ làm giáo viên chủ nhiệm lớp 10A6, người ấy bày tỏa và chia sẽ cùng tụi tôi “Cô là giáo viên mới về công tác tại nơi đây và hôm nay cô chính là chủ nhiệm lớp 10A6 mà các em ngồi học tại đây – Cô cũng rất lấy làm vinh dự cùng các em đi trên tấm thảm tri thức”,…. Lời nói ấy của cô đã làm chúng tôi cảm động! còn riêng tôi lời nói ấy sao nghe mát dịu làm sao,…
Từ đó sau những giờ dạy học tui có đề cập mời cô giáo mình về nhà tổ chức ăn tiệc (lúc đó tui cũng có cho ba, mẹ hay để chuẩn bị) cô giáo nhận lời mời tui, và rồi những vài lần đi ăn, uống … trong tui đã có tình cảm với cô giáo mình khi nào không biết, nhưng không thể hiện qua bên ngoài, mà chỉ để ở nội tâm,….
Rồi ngày qua tôi cất giữ trong lòng, cho đến ngày nay! đối với tui đó là kỷ niệm đẹp mà không thể quên được! và đó là lần đầu khi bước vào yêu!
Các bạn có ai biết mấy câu sau đây mà người ta thường chêu chọc tụi con trai mới lớn không? câu đó như thế này:
“Trai tơ đòi vợ khóc thầm nữa đêm
Khóc rồi bị mẹ đánh thêm
Vợ đâu mà cưới nữa đêm bây giờ”!
Hi hi, khi nghe qua thấy buồn cười không các bạn? nhưng thật ra lúc đó trong tâm tư mình có suy nghĩ nếu được ba, mẹ và cô giáo mình chấp nhận thì mình sẽ làm đám cưới với cô của mình. Nhưng câu chuyện ấy không như mình mong muốn đâu!
Ngày tháng cứ trôi qua tui học từ lớp 10 lên 11, rồi 12, mỗi lần lên lớp đối với các bạn học chung thì chúng nó rất vui mừng, vô tư nô đùa, còn đối với tui thì đó là một nổi buồn. Vì sao? Vì mỗi lần được lên lớp thì lại xa cô nhiều hơn, phải chi tui ước được học ở lớp 10A6 mãi mãi thì thật hạnh phúc biết bao, còn được lên lớp thì khoảng cách giữa tui và cô giáo của mình lại xa nhau thêm một tí…. Cho đến ngày tui ra trường trong không khí vô tư, rất mừng vì mình đã hoàn thành nhiệm vụ thiêng liêng mà ba, mẹ đã đặt niềm tin vào mình trong mấy mươi năm nay. Tui rất hạnh phúc khi nghe thông tin mình thi đậu tốt nghiệp, nhưng cái vui ấy chỉ thoáng qua mà thôi, rồi khi ấy trong tui cứ rười rượi và nhớ lại hình ảnh của người thầy thân yêu mà tui rất kính trọng và cũng rất yêu thương, bóng dáng ấy cứ quanh quẩn trong tui. Tui nhớ lại không hiểu sao khi tui gặp người ấy trong tui khác hẳn (cố gắng chịu học hành, không ăn chơi, đua đòi,…) và rồi lấy được tấm bằng tốt nghiệp, cầm trong tay. Lúc đó tui như đứa trẻ lên ba không hiểu sao? Không biết đi đâu? Về đâu? Mà chỉ đi vòng quanh trong sân trường, chỉ mong kiếm gặp cô và nhìn cô lần cuối để chia tay cô giáo mình và tiếp tục một chặng đường mới. Nhưng cô đâu? Cô của tôi đâu? Trong khi bóng dáng ngôi trường còn đây, chiếc ghế đá hằng ngày tôi ngồi để được nhìn len lén cô giáo mình khi xuống lớp hoặc lên lớp còn đó! Ôi bóng dáng của cô đã tan biến rồi hay sao vậy, sao tìm hoài chẳng thấy, không biết cô giờ có còn nhớ một cậu học sinh chịu quậy mà cũng chịu học như tôi nữa hay không? Đó là những câu hỏi trong tôi để an ủi những tháng ngày khi phải xa cô. Tiếp đó vài tháng tiếp theo tui cùng những kiến thức 12 năm đèn sách lại cất bước lên đường tìm kiếm một tương lai cho lối đi riêng của mình và đó cũng là những tháng ngày xa cô mãi mãi, phải mất cô từ đây rồi hay sao? Hay sao?
Hai năm sau, một lần tui về thăm quê trên một chuyến xe từ Cần Thơ về Hậu Giang, đó là lần mà tui gặp lại cô giáo mà hằng ngày, giờ trông chờ được gặp đó là chuyến đi tình cờ nhưng rất có duyên, chắc duyên trời sắp đặt hay sau, nhưng tui chỉ nhìn cô giáo mình thôi không ngỏ một lời nào. Vì lúc ấy bên cạnh cô giáo mình lại có một người lớn hơn mình khoảng 6-7 tuổi và cùng 1 đứa bé độ chừng thôi nôi, ôi trong tôi thật tan biến, bóng giáng kỷ niệm xưa giờ còn đâu. Sau bài hát “Tình đơn phương” do Đan Trường trình bày lại thốt lên ngay lúc này vậy mà sau nghe buồn quá “Nhiều lần ngập ngừng muốn ngỏ ý, tiếng yêu đương sao không thành câu; Sợ rằng đường về không còn xa, để bên em anh đưa lối về; Nhiều lần trộm nhìn em thật lâu, nét thơ ngây chưa vương sầu lây,…..” đó là tình yêu đơn phương nên giờ …..! Các bạn ơi nếu là các bạn có ai buồn không nhỉ! Nhưng không sau vì tình yêu chỉ có một chiều mà, nếu các bạn có một tình yêu như chính tôi thì cùng các bạn chia sẽ mấy vần thơ này nhé!
Yêu em chẳng dám ngỏ lời
Thương em chẳng dám nói lời tiếng thương
Mai đây xa cách mái trường
Anh về nhớ lại vấn vương u sầu
Vì yêu mà đau nhứt cả đầu
Vì em đã bỏ về đâu một mình
Em đi để lại tấm tình
Anh thề nguyện giữ bóng hình ai kia
Bây giờ em đã về kìa
Anh còn lưu luyến một tia lữa hồng
Nhưng giờ em đã có chồng
Muộn màng đã mất tan bồng cùng mây
Vì yêu chẳng dám cho hay
Nên giờ phải chịu đắng cai một mình
Rất mong các bạn chia sẽ với mình và nhớ rằng có yêu ai đó thì cố gắng thốt lên một lời “ANH YÊU EM” nhé để cho người ấy biết và suy nghĩ,… có thể chấp nhận hay chờ đợi chúng ta hay không?./.
Nguyễn Thuận
vnthutinh.com