Anh yêu, em không xứng đáng với anh đâu anh nhỉ, em chỉ là em, ngây thơ khờ khạo, nhỏ bé giữa dòng đời vô định. Mỗi khi có gió ùa về, em sẽ không thể tự mình sưởi ấm đôi tay giá lạnh, em không thể mang cho anh hạnh phúc, không thể là niềm vui để trao anh những tiếng cười. Em không dịu dàng, không xinh đẹp, em cũng không yêu anh nhiều như chị ấy đã từng yêu anh… Em biết em đến bên anh là một sai lầm, từ những ngày đầu mình bên nhau em đã biết là như thế, nhưng sao em không thể… không thể xa anh, không thể không dựa vào anh, không thể không ôm chặt lấy anh để biết rằng trái tim mình còn đâp, Em Yêu anh rất nhiều anh ạ.
Nếu như cho em một lựa chọn thì em vẫn không ngần ngại để được nói lời yêu anh thêm lần nữa, nhưng chỉ mình em yêu anh thôi nhé, anh đừng yêu em… Từ ngày cạnh em, anh chỉ biết đến nỗi buồn, hi vọng để rồi thất vọng, em không là một thiên thần như anh từng nghĩ, em chỉ có một trái tim không ngừng đập, không ngừng yêu thương. Chỉ yêu thôi là chưa đủ phải không anh, em cũng đã từng mơ ước rằng những tháng ngày sau này em sẽ có anh đến suốt cuộc đời, sẽ được anh nắm tay cùng đón bình minh mỗi khi thức giấc. Xa vời quá phải không anh? Ai đó đã từng nói không có gì là mãi mãi giữa kiếp sống vô thường… Bàn tay em mong manh sao giữ nổi một cuộc tình sắp đi vào dĩ vãng.
Anh cứ đi đi, em buông tay anh rồi đó, buông tay để anh tìm một niềm hạnh phúc mới, buông tay để em hết những dằn vặt vì không mang nổi hạnh phúc cho người mình yêu, buông tay để gục ngã thêm một lần nữa, buông tay để được lặng lẽ dõi bước anh đi. Rồi sẽ có một người yêu anh nhiều hơn em đã yêu anh, cô ấy sẽ bên anh, sẽ cùng anh đi hết con đường anh đã chọn, sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, sẽ bù lấp cho anh khoảng trống mà em bỏ lại.
Quên em đi anh nhé, quên em như quên một giấc mơ buồn. Rồi thời gian sẽ xoá mờ đi tất cả, sẽ xoá mờ một hình bóng yêu thương. Anh không phải là mối tình đầu của em nhưng anh là ký ức của ngày qua, là người em đặt niềm tin và hi vọng. Em chỉ có thể trách mình đã tự đánh mất đi hạnh phúc của bản thân.
Ngày mai gặp lại anh, em không biết mình nên vui hay nên buồn nữa, thôi bỏ đi anh nhỉ, mình sẽ là cố nhân… Mỗi khi gió đầy trời, sẽ có một trái tim đang run rẩy, lạnh buốt vì cô đơn, sẽ có một người bước ngược con đường và ước mong rằng con đường ấy vẫn còn anh, từng lối đi vẫn ướt nhoà kỷ niệm. Ký ức mong manh quá, duyên kiếp cũng mong manh. Những nụ hôn sẽ hoá thành mây trời phiêu lãng, những vòng tay hoá kỷ niệm xa vời. Anh đi đi, hạnh phúc vẫn chờ anh phía trước. Hạnh Phúc của anh không thể là em.
letamlt@yahoo.com
vnthutinh.com