Em của anh!
Anh đành lựa chọn cách gửi thư này cho em, vì thực sự anh không biết có cách nào hợp lí hơn không. Đã có nhiều chuyện xảy ra với anh, nó đã khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều, về quá khứ, hiện tại và tương lai. Anh đã làm sai nhiều chuyện mất rồi, anh đã sai.
Những giờ phút bên em thật hạnh phúc, em là cô gái bé bỏng và dễ thương. Em mong manh và nhỏ bé quá. Anh thương em lắm. Anh đã nghĩ rằng chúng mình có thể yêu nhau vô tư, không cần suy tính gì hết, chỉ có 2 đứa mình… Nhưng anh đã nhầm. Nếu anh nghĩ như thế thì anh đã quá ích kỷ, anh chỉ nghĩ cho mình. Còn em, em là con gái… Chính anh cũng đã nhiều lần nghe em nhắc đến một tương lai nào đó… mà với anh em không cảm thấy được nó, phải không em?
Giờ phút cuối cùng của thời sinh viên cũng không còn xa nữa, sau này rồi sẽ ra sao? Anh còn chưa chắc chắn được cho anh, liệu anh có thể đảm bảo được gì cho em? Em cần một cái gì đó lớn hơn những điều anh đang mang đến cho em. Sự thật là như thế đó. Em thấy có đúng vậy không. Anh đã nghĩ kỹ rồi, chúng mình nên dừng lại thôi em à. Trước khi mọi việc đi quá xa. Anh biết, em đã dành cho anh tình yêu của em mất rồi, và anh cũng thế. Nhưng mọi việc không thể diễn ra một chiều theo ý muốn của chúng mình được. Chắc chắn sẽ có nhiều đau khổ và nước mắt… không chỉ của riêng em. Có lẽ đọc đến đây, em vẫn tự hỏi tại sao, tại sao anh lại thế? Phải không em? Em ơi, anh đã phải suy nghĩ và dằn vặt rất nhiều trước khi có quyết định thế này.
Nó tốt cho cả 2 đứa mình, và đặc biệt là em. Sau khi ra trường, anh sẽ còn rất nhiều việc phải làm, anh còn phải tiếp tục phấn đấu nhiều thứ… Và bây giờ, ngay lúc này… anh thấy bầu nhiệt huyết, sự quyết tâm của anh đang lên rất mãnh liệt… anh như thấy trước một tương lai, nếu như chúng mình tiếp tục bên nhau… có lẽ em sẽ cảm thấy chán chường và đau khổ…vì anh -người đang chuẩn bị lăn lóc vào đời – một cuộc đời đen bạc.Chắc chắn em sẽ phải hối tiếc, vì anh sẽ mãi như một cơn gió thôi, anh sẽ tiếp tục thổi, anh sẽ vẫn bay đi mãi thôi… và anh chưa biết cụ thể một cái đích sẽ như thế nào… Em ạ, anh ngàn lần xin lỗi vì đã trót khuấy động cuộc sống đang yên ả của em. Anh là người bắt đầu, hãy cho phép anh kết thúc. Anh chỉ có một nỗi dằn vặt duy nhất, là tình yêu của em và anh đang ở trong giai đoạn thăng hoa nhất. Anh thấy đau khổ khi biết chắc chắn em sẽ rất đau buồn khi anh đột ngột có quyết định thế này.
Anh biết làm sao hơn hả em, chẳng phải chính em cũng luôn băn khoăn về tương lai của chúng mình ư. Em đã nói giá như anh 25 tuổi… Em có biết câu nói đó đã đưa anh về lại thực tế không? Một thực tế rằng anh cũng chẳng hơn gì em, một thằng nhãi 22 tuổi rưỡi. Anh chẳng có gì cả. Ngoài một ít kiến thức bé xíu mà anh luôn tự đắc… Anh đã sai.
Thế đấy, liệu em có cảm thấy an toàn không khi ở bên một người như anh… một kẻ luôn có xu hướng bay ra ngoài vòng tay của em không phải là vì không yêu em – mà vì kẻ đó chịu quá nhiều điều ràng buộc, có nhiều người đã và đang hi vọng ở kẻ đó, và bản thân kẻ đó không thể làm họ thất vọng hơn được nữa.
Anh viết những dòng chữ này vào một lúc rất yên tĩnh, và anh cho rằng mình đang hoàn toàn bình tĩnh và sáng suốt. Và anh cũng biết, từ trong sâu thẳm của em, dù yêu anh nhưng trong em vẫn luôn có những mối lo ngại… phải không em? Anh hiểu chứ, chính vì vậy anh chọn giải pháp này. Biết rằng sẽ đau, “nhưng thà một lần rồi thôi…”.
Vết thương nào rồi cũng sẽ qua, nhưng vết thương lòng thì còn mãi. Em à, mình đã trao cho nhau một mảnh của trái tim, mảnh của em trao cho anh có thể không vừa khít với mảnh anh trao ngược lại… Nhưng chúng mình trân trọng nó.
Có thể em thấy anh lạnh lùng quá, sao anh lại có thể tàn nhẫn như thế… nhưng, anh vốn là vậy… Mong em hiểu cho anh. Anh sẽ trở thành anh trai của em được không? – Em hãy lau nước mắt đi. Mạnh mẽ lên em. Anh vẫn còn ở đây mà. Anh vẫn còn ở bên em.
Anh đành lựa chọn cách gửi thư này cho em, vì thực sự anh không biết có cách nào hợp lí hơn không. Đã có nhiều chuyện xảy ra với anh, nó đã khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều, về quá khứ, hiện tại và tương lai. Anh đã làm sai nhiều chuyện mất rồi, anh đã sai.
Những giờ phút bên em thật hạnh phúc, em là cô gái bé bỏng và dễ thương. Em mong manh và nhỏ bé quá. Anh thương em lắm. Anh đã nghĩ rằng chúng mình có thể yêu nhau vô tư, không cần suy tính gì hết, chỉ có 2 đứa mình… Nhưng anh đã nhầm. Nếu anh nghĩ như thế thì anh đã quá ích kỷ, anh chỉ nghĩ cho mình. Còn em, em là con gái… Chính anh cũng đã nhiều lần nghe em nhắc đến một tương lai nào đó… mà với anh em không cảm thấy được nó, phải không em?
Giờ phút cuối cùng của thời sinh viên cũng không còn xa nữa, sau này rồi sẽ ra sao? Anh còn chưa chắc chắn được cho anh, liệu anh có thể đảm bảo được gì cho em? Em cần một cái gì đó lớn hơn những điều anh đang mang đến cho em. Sự thật là như thế đó. Em thấy có đúng vậy không. Anh đã nghĩ kỹ rồi, chúng mình nên dừng lại thôi em à. Trước khi mọi việc đi quá xa. Anh biết, em đã dành cho anh tình yêu của em mất rồi, và anh cũng thế. Nhưng mọi việc không thể diễn ra một chiều theo ý muốn của chúng mình được. Chắc chắn sẽ có nhiều đau khổ và nước mắt… không chỉ của riêng em. Có lẽ đọc đến đây, em vẫn tự hỏi tại sao, tại sao anh lại thế? Phải không em? Em ơi, anh đã phải suy nghĩ và dằn vặt rất nhiều trước khi có quyết định thế này.
Nó tốt cho cả 2 đứa mình, và đặc biệt là em. Sau khi ra trường, anh sẽ còn rất nhiều việc phải làm, anh còn phải tiếp tục phấn đấu nhiều thứ… Và bây giờ, ngay lúc này… anh thấy bầu nhiệt huyết, sự quyết tâm của anh đang lên rất mãnh liệt… anh như thấy trước một tương lai, nếu như chúng mình tiếp tục bên nhau… có lẽ em sẽ cảm thấy chán chường và đau khổ…vì anh -người đang chuẩn bị lăn lóc vào đời – một cuộc đời đen bạc.Chắc chắn em sẽ phải hối tiếc, vì anh sẽ mãi như một cơn gió thôi, anh sẽ tiếp tục thổi, anh sẽ vẫn bay đi mãi thôi… và anh chưa biết cụ thể một cái đích sẽ như thế nào… Em ạ, anh ngàn lần xin lỗi vì đã trót khuấy động cuộc sống đang yên ả của em. Anh là người bắt đầu, hãy cho phép anh kết thúc. Anh chỉ có một nỗi dằn vặt duy nhất, là tình yêu của em và anh đang ở trong giai đoạn thăng hoa nhất. Anh thấy đau khổ khi biết chắc chắn em sẽ rất đau buồn khi anh đột ngột có quyết định thế này.
Anh biết làm sao hơn hả em, chẳng phải chính em cũng luôn băn khoăn về tương lai của chúng mình ư. Em đã nói giá như anh 25 tuổi… Em có biết câu nói đó đã đưa anh về lại thực tế không? Một thực tế rằng anh cũng chẳng hơn gì em, một thằng nhãi 22 tuổi rưỡi. Anh chẳng có gì cả. Ngoài một ít kiến thức bé xíu mà anh luôn tự đắc… Anh đã sai.
Thế đấy, liệu em có cảm thấy an toàn không khi ở bên một người như anh… một kẻ luôn có xu hướng bay ra ngoài vòng tay của em không phải là vì không yêu em – mà vì kẻ đó chịu quá nhiều điều ràng buộc, có nhiều người đã và đang hi vọng ở kẻ đó, và bản thân kẻ đó không thể làm họ thất vọng hơn được nữa.
Anh viết những dòng chữ này vào một lúc rất yên tĩnh, và anh cho rằng mình đang hoàn toàn bình tĩnh và sáng suốt. Và anh cũng biết, từ trong sâu thẳm của em, dù yêu anh nhưng trong em vẫn luôn có những mối lo ngại… phải không em? Anh hiểu chứ, chính vì vậy anh chọn giải pháp này. Biết rằng sẽ đau, “nhưng thà một lần rồi thôi…”.
Vết thương nào rồi cũng sẽ qua, nhưng vết thương lòng thì còn mãi. Em à, mình đã trao cho nhau một mảnh của trái tim, mảnh của em trao cho anh có thể không vừa khít với mảnh anh trao ngược lại… Nhưng chúng mình trân trọng nó.
Có thể em thấy anh lạnh lùng quá, sao anh lại có thể tàn nhẫn như thế… nhưng, anh vốn là vậy… Mong em hiểu cho anh. Anh sẽ trở thành anh trai của em được không? – Em hãy lau nước mắt đi. Mạnh mẽ lên em. Anh vẫn còn ở đây mà. Anh vẫn còn ở bên em.
(Một kẻ đang đấu tranh với chính mình)
Theo Tuvanonline.com