Tôi quyết định đi Hà Nội trong chuyến bay sớm nhất. Bên ngoài ô cửa sổ phi cơ là những dải mây dài trắng như bông tuyết. Tôi chưa biết mình sẽ phải nói gì khi gặp anh.
Tôi chỉ biết mình cần phải đi. Có lẽ nơi ấy với không gian riêng, tôi và anh sẽ không ngần ngại khi nhìn sâu vào mắt nhau.
Tôi nhắn tin cho anh tối hôm qua khi quyết định “Em sẽ ra Hà Nội gặp anh”. Một lúc lâu sau anh mới trả lời: “Có nhất thiết phải như thế không? Đường sá xa xôi em ra làm gì, đằng nào anh cũng sẽ về lại trong Sài Gòn kia mà”.
Anh thừa biết tính tôi. Muốn là làm, chỉ có trời mới cản nổi. Gặp và yêu anh, chưa bao giờ tôi chờ mong ở anh một sự ràng buộc nào ở tương lai. Và tình yêu tôi dành cho anh tới giây phút này vẫn còn đơn phương.
Ngộ kỳ, cái cách anh quan tâm có đôi lúc tôi dễ khiến mình trở nên hoang tưởng, nhưng sự hoang tưởng đó tới đâu và dừng ở điểm nào vẫn là điều tôi chưa thể hình dung. Có lẽ vì thế trong mắt anh, tôi mãi mãi là một cô bé lì lợm ương bướng.
Máy bay hạ cánh khi đã gần chín giờ sáng mà màu trời thì vẫn âm âm buồn ngủ. Tôi nghe tim mình nóng bỏng như có thể sưởi ấm cả phố phường. Lòng nôn nao mong được gặp anh, nhưng lại muốn trì hoãn cảm xúc này thật lâu ở trong lòng.
Phố Hà Nội êm ả, không ồn ào náo nhiệt như đất Sài Gòn. Tôi vác túi thả bộ, nghe rõ bước chân mình trên nền đường. Thứ âm thanh buồn bã này gợi trong tôi nỗi cô đơn rõ nét nhất. Tôi yêu lẫn ghét loại âm thanh này vô cùng.
Anh sẽ nghĩ gì khi thấy tôi xuất hiện thật nhỉ? Nhưng mặc, tôi sẵn sàng phiêu lưu để tìm ra tên gọi đó là gì trong những thứ tình giữa hai chúng tôi. Ngồi trước mặt tôi anh như một chàng trai mới lớn. Khác hẳn với vẻ điềm tĩnh thường ngày tôi vẫn gặp.
Hình như tôi làm anh bối rối. Anh nghiêng đầu nhìn tôi, vẫn đúng cái nhìn của một người anh trai. Anh nói rất nhiều, nhiều lắm. Anh sợ làm tôi tổn thương. Mặt tôi khi đó chắc trông rất buồn cười, nét ngây dại hoang sơ trong đôi mắt tôi làm anh trăn trở.
Trời hắt hiu quấn vào những tán cây ven đường như những tơ lụa dịu dàng ôm lấy không gian này của chúng tôi. Thế mà lòng tôi se sắt mong manh như một tấm bánh tráng sẵn sàng dễ vỡ vụn. Tôi cảm giác như ai đó đang vô tình rưới từng giọt lạnh buốt vào trái tim mình giữa chốn êm đềm của mùa đông Hà Nội.
Mùa không mang hoa sữa cho một ai. Đêm bên Hồ Tây lạnh ngát gợi nỗi nhớ xa xăm nào đó trong quá khứ. Cái lạnh vừa đủ để ước cho mình có một vòng tay ai đó ôm ấp dịu dàng. Tôi như người ngủ mơ hay say rượu mà ẩn ức mình mãi trước cái lạnh căm căm của nỗi lòng.
Đèn đường và những chiếc xe nối đuôi nhau tạo thành những vệt dài, tôi ngắm đêm Hà Nội với chút nhớ về Sài Gòn ồn ã. Một nỗi buồn mênh mang không tìm ra bến bờ vì hai chúng tôi đã không cùng trên một chuyến du thuyền hứa hẹn một bến đỗ bình yên.
Một chút vui vì dẫu sao trong giờ khắc này, tôi vẫn đang được bên anh. Được ngắm mặt hồ yên ả, được ngắm anh, người quan trọng đối với tôi ở một thời khắc hết sức quan trọng.
Anh lý giải thật rõ ràng và thẳng thắn. Anh sợ hôn nhân vì đã tan vỡ một lần. Anh không muốn sự ràng buộc nào chạm đến cái đẹp của tình yêu. Anh bảo anh rất vụng về trong tình yêu, vì thế anh không giữ được người vợ trước của mình. Tôi đừng chờ và hãy dành tình yêu mình cho một người khác, biết đâu người ấy sẽ xứng đáng hơn.
Tình cảm lớn lao của tôi dành cho anh vậy mà anh xem như đó là một thứ trách nhiệm.
Anh không đón nhận thì tôi mang về được sao? Tội nghiệp cho con tim bé bỏng của tôi quá. Nếu yêu mà không đau khổ khi bị khước từ, người ta đâu còn ca thán về tình yêu như thế này nữa hở anh?
Tôi yêu anh bằng một thứ tình yêu thiêng liêng không chỉ dành riêng cho đôi lứa, nó lớn lao hơn nhiều anh không biết sao, Thanh? Trong mắt anh, tôi chỉ là một con bé thích mè nheo, nằn nì. Và hình bóng tôi trong trái tim anh chắc chỉ là bé tẹo như một thứ tình cảm đầy ắp giữa chốn nhân gian anh dành cho đồng loại.
Đất Sài Gòn ngậy lên thứ mùi nồng nặc bởi cơn mưa cuối mùa. Đông Sài Gòn không có chút gì se lạnh của gió heo may. Cái nóng phũ phàng không hề e ngại với người từ phương trời buốt giá trở về.
Tôi về nhà buồn nhiều hơn vui. Sự hầm hập khí hậu Sài Gòn phả vào da thịt nghe thật bức bối. Chia tay tại phi trường, giờ chúng tôi vẫn thở chung một bầu khí quyển của một thành phố, thế mà trong lòng tôi anh chợt xa lạ, khoảng cách rộng lớn khôn cùng.
Đôi khi tôi nghĩ, mình đã thật yêu anh không? Hay vì sự cô đơn cho tôi cái ảo giác đó? Tưởng chừng đây là người có thể khỏa lấp nỗi cô đơn trong tôi nhưng hoàn toàn anh vẫn là anh, là một người bạn, đúng hơn là một người anh quan tâm, chăm sóc và chỉ dành cho tôi trong chừng mực như thế, và chỉ thế mà thôi?…
Đêm đang trở mình sang một ngày mới, còn tôi vặn vẹo suốt vì những gì còn quá hỗn độn trong đầu. Tầm hai giờ sáng, anh lại nhắn tin “Em hãy ngủ ngon, như chưa bao giờ có vấn đề gì làm em suy nghĩ. Anh biết rõ trái tim mình chưa yêu như em muốn, nhưng ít ra trong một tình yêu theo cách riêng, anh luôn luôn bên em nếu như em vẫn mãi cần ở anh điều đó. Ngủ ngon nhé, cô bé của anh…”.
Nước mắt tôi chảy dài bên khóe. Tôi đã muốn và đã cố quên anh rồi, sao anh không nhẫn tâm hơn một chút nữa, một chút nữa thôi sẽ giúp tôi có cớ mà oán hận và quên anh, để tôi có thể dễ dàng loại hình bóng anh ra khỏi lồng ngực hâm hấp nóng của mình hơn.
Đằng này anh như thế làm tâm tư tôi càng thêm khắc khoải chờ mong, như hy vọng sẽ có một phép màu nào đó vào một ngày không xa. Thêm một năm nữa tôi sẽ bao nhiêu tuổi nhỉ? Chợt ước gì tôi có thể quên đi năm tháng tàn phai hiện trên mái tóc của mình. Chợt ước gì, tôi chưa bao giờ gặp gỡ anh trong đời. Có lẽ trái tim tôi sẽ ngủ yên hơn, đỡ khoắc khoải mơ mộng.
Từng bước chân tôi chậm rãi vang trên hè phố. Đất Sài Gòn nhiều người qua lại nhưng sao tôi thấy mình quá đơn côi. Tiếng hát trong veo từ nhà ai… “Nửa đêm nghe xuân về, nghe đời lên rất trẻ, gọi tên anh thầm nhớ, lời ru ngọt ngào…”.
Tôi khẽ khàng cất cao giọng hát tiếp “Mùa xuân đến thật lâu, mới hay tình ban đầu…”, sương đêm như tỏa lan theo từng hơi thở của cõi lòng mình. Có lẽ tôi cũng nên yêu anh bằng tình nhân gian như anh đang dành cho tôi. Và nếu con tim tôi làm được thế thì còn gì để tôi phải ưu tư hơn nữa.
Tôi không rõ mình buồn hay vui. Chỉ thấy khi chớp mắt biết mắt mình đang ướt…, hay hạt sương hồ Gươm còn vấn vương đọng lại trên mi mắt mình? …
Theo “maiyeuem.net”