Sau những cơn mưa Sự vô tình nhầm lẫn của Thiên khơi gợi nỗi cô độc của trái tim con gái trong tôi thiếu vắng nhịp yêu thương. Tôi miên man nghĩ đến những tình cảm trước đây đã đến với mình. Họ là những người rất tốt và chân thành, nhưng không hiểu sao vẫn không thể làm tôi rung động.
Chúng tôi là bạn thân từ thuở trung học. Hai đứa tôi cũng có tên giống nhau, chỉ khác mỗi chữ đệm.Tôi, Nguyên Anh, còn bạn tôi là Ngọc Anh. Phải công nhận rằng Ngọc Anh rất dễ thương, cậu ta có đôi mắt dài và sắc, gương mặt đẹp ưa nhìn. Môi cong, mũi thẳng, dáng lại dịu dàng nhưng mong manh. Ngọc Anh hát rất hay, chất giọng rưng rưng nghe dễ yêu, dễ động lòng người lắm. Tôi thì không được như Ngọc Anh vì tướng mạo không dịu dàng, lại hay nghịch những trò con trai nên đôi lần Ngọc Anh nói: “Lớn lên tớ chả thèm lấy chồng, cứ ở với cậu thế cũng thích nhỉ”. Tôi cốc đầu Ngọc Anh: “Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó”. Ngọc Anh lại nghĩ ra một ý: “Hay lớn lên tụi mình cùng yêu một người đi”. Trời ạ, toàn nghĩ chuyện không bao giờ có thật cả…
***
Ngọc Anh lớn lên ngày càng xinh đẹp mặn mà và lôi cuốn sự chú ý của rất nhiều chàng trai. Và lần hội diễn văn nghệ hôm đó, Ngọc Anh và tôi gặp rồi quen Thiên, anh là cây guitar của đội trường khác. Thiên tài hoa, biết ga lăng với bọn con gái. Biết bày ra đủ thứ trò khi đi dã ngoại. Lâu dần thì Ngọc Anh và Thiên yêu nhau. Đó là một cặp đẹp đôi, thuận lòng vừa ý đã làm cho bao người phải trầm trồ và ghen tị. Tôi gần như chông chênh khi biết bạn thân của mình có tình cảm khác đang hiện diện. Tôi có gì bất ổn thì phải vì từ khi đó, tôi buồn phiền hơn vui. Tội cho Ngọc Anh cứ sợ tôi buồn nên cậu ấy chia sẻ tất cả những gì đã cảm nhận với tình yêu của Thiên. Chuyện của Ngọc Anh và Thiên đan xen trong suy nghĩ của tôi mỗi ngày. Và cuộc sống tinh thần của tôi ảnh hưởng rất nhiều cảm xúc từ những gì mà cả hai mang lại. Cảm giác Ngọc Anh san sẻ tình cảm cho Thiên không còn làm tôi nặng lòng buồn phiền nữa mà thay vào đó là niềm vui về những chuyện thật hồn nhiên cùng những ước mơ của hai người.
***
Một buổi chiều rưng rưng mưa đổ. Lòng tôi quạnh buồn bởi thứ âm thanh lộp thộp rơi trước hiên nhà. Máy báo có tin nhắn với dòng chữ: “Bé có mắc mưa không? Đang ở đâu vậy?”. Nhìn số máy biết ngay tin nhắn đó của Thiên gửi cho Ngọc Anh, chắc bận rộn nên anh ấy nhắn nhầm vào máy tôi rồi. Định trả lời là anh đã nhắn nhầm máy, nhưng không hiểu sao chút nghịch ngợm nên tôi gửi lại dòng tin: “Em không mắc mưa và chỉ nhớ anh thôi…”. Lát sau Thiên nhắn lại: “Bé nhõng nhẽo quá, anh cũng vậy, rất nhớ em…”. Sau nữa Thiên lại nhắn tiếp: “Tối nay mình gặp nhau chỗ cũ nhé!”. Tôi tiếp tục trả lời “vâng”. Vừa nhắn cho Thiên tôi lại vừa buồn cười. Cảm thấy thinh thích được ai đó gọi mình là cô bé, mà người đó không ai khác chính là Thiên. Mưa mỗi lúc một lớn hơn với những giọt thật nặng nề và phố phường trở nên ướt át. Tôi nghĩ đến Ngọc Anh và Thiên thật nhiều. Lòng buồn rượi vì biết rằng những dòng tin nhắn ấy chắc chắn không phải dành cho mình. Sự vô tình nhầm lẫn của Thiên khơi gợi nỗi cô độc của trái tim con gái trong tôi thiếu vắng nhịp yêu thương. Tôi miên man nghĩ đến những tình cảm trước đây đã đến với mình. Họ là những người rất tốt và chân thành, nhưng không hiểu sao vẫn không thể làm tôi rung động. Vậy mà sự vô tình của Thiên lại khiến tôi chung chao và ước mong phải chi mình đang có một tình yêu như thế. Mơ hồ – lãng đãng – khoắc khuây nó gậm nhấm nỗi lòng tôi đến nỗi thấy mình sợ hãi cô độc như chưa từng có điều ấy bao giờ. Gần đến giờ Thiên hẹn như đã nhắn vào máy chiều nay càng khiến tôi bối rối. Tôi, một điều gì đó đang khuấy động tâm tư khiến sự hồn nhiên của tôi trở nên vỡ vụn đi. Tự trách bản thân nhưng tôi vẫn khoắc khoải bởi những điều thật mong manh sẽ mãi mãi không thuộc về mình. Cầm máy, tôi gọi Ngọc Anh: “Cậu đang ở đâu vậy? Chiều nay anh Thiên nhắn nhầm vào máy tớ…”. Chưa dứt câu thì đầu dây kia Ngọc Anh cười ngặt nghẽo: “Ừ, anh Thiên vừa mới nói với mình là hình như anh nhắn cho em mà nhầm qua máy của Nguyên Anh thì phải”. Ngọc Anh cười và cũng không biết lòng tôi đang rối bời vì cảm giác như mình bị rớt lại bên lề của cuộc sống đời cậu ấy mất gần mười năm vậy. Ngọc Anh hồn nhiên hỏi: “Cậu rảnh không ra đây đi, tớ và anh Thiên chờ nhé!”. Tôi từ chối và nghe họng mình gần như thắt nghẹn rồi gác máy.
***
Tôi chuyển công tác xuống miền tây sau một thời gian suy nghĩ với tâm trạng thật bình lặng dịu dàng như sau những cơn mưa tầm tã của mùa thu. Và từ đó ít khi tôi về thành phố. Nhưng Ngọc Anh thì hay gọi điện hỏi thăm và kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện. Cậu ấy thật sự là một người bạn tôi yêu quý nhất trên đời, nhưng cậu ấy cũng đâu ngờ rằng chính tôi đôi lúc còn rung động vì Thiên, bởi những gì từ Thiên và cậu ấy cảm nhận luôn làm tôi choáng ngợp và ước ao có một tình yêu như thế đến với mình. Thiên rất chân tình với Ngọc Anh và cũng là người bạn rất tốt của tôi. Đôi lần Thiên gọi điện chỉ để hỏi thăm tôi lúc này thế nào, có vui không. Hình như anh ấy hiểu những gì mà tôi đã trải qua trước đây, nên hôm ấy Thiên đã nói: “Thiên không biết trên đời này còn thứ tình cảm nào khác ngoài tình yêu đôi lứa nhưng vẫn rất đẹp, rất dễ thương mà thật trong sáng và dịu dàng, để một người con trai có thể yêu quý hai người con gái cùng một lúc không. Bởi vì… vẫn còn một người nữa đã làm Thiên rung động… Sự rung động chân thành nhưng chưa bao giờ Thiên phản bội lại tình yêu đã dành cho Ngọc Anh cả”. Đêm đ
ó tôi khóc vì lòng biết ơn, vì sự thổ lộ chân thành của anh đã cho trái tim hoang vu của tôi một tia nắng ấm áp. Bấy nhiêu đó cũng đủ để tôi yên tâm là Ngọc Anh của tôi sẽ mãi mãi được Thiên chăm sóc, yêu thương. Tôi mở nhật ký đọc lại lần cuối đoạn viết của mình: “Trái tim tôi biết rung động vì một người. Tôi đang yêu mà cứ tưởng mình mơ chứ không thật. Một giấc mơ giữa đời thường bận bịu, lo toan và không thể thổ lộ cùng ai… Thế nhưng không thể kìm hãm được hình ảnh người ấy ngày một lớn dần lên trong suy nghĩ và nỗi nhớ của lòng tôi. Tôi biết yêu người là ngang trái, là rơi vào vòng luân phiên của hạnh phúc, mệt mỏi lẫn khổ đau. Nhưng Thượng đế ơi, hãy cho con được lặng lẽ yêu người, một tình yêu đơn phương và biết chắc rồi sẽ theo con xuống sâu tận lòng đất lạnh. Nơi đó thân xác con có thể rã mềm vì thời gian, nhưng tình yêu của con dành cho người ấy vẫn ấm áp nhịp đập của sự sống với vô vàn cảm nhận. Cảm ơn cuộc đời đã cho con được gặp gỡ và yêu người…”.
ó tôi khóc vì lòng biết ơn, vì sự thổ lộ chân thành của anh đã cho trái tim hoang vu của tôi một tia nắng ấm áp. Bấy nhiêu đó cũng đủ để tôi yên tâm là Ngọc Anh của tôi sẽ mãi mãi được Thiên chăm sóc, yêu thương. Tôi mở nhật ký đọc lại lần cuối đoạn viết của mình: “Trái tim tôi biết rung động vì một người. Tôi đang yêu mà cứ tưởng mình mơ chứ không thật. Một giấc mơ giữa đời thường bận bịu, lo toan và không thể thổ lộ cùng ai… Thế nhưng không thể kìm hãm được hình ảnh người ấy ngày một lớn dần lên trong suy nghĩ và nỗi nhớ của lòng tôi. Tôi biết yêu người là ngang trái, là rơi vào vòng luân phiên của hạnh phúc, mệt mỏi lẫn khổ đau. Nhưng Thượng đế ơi, hãy cho con được lặng lẽ yêu người, một tình yêu đơn phương và biết chắc rồi sẽ theo con xuống sâu tận lòng đất lạnh. Nơi đó thân xác con có thể rã mềm vì thời gian, nhưng tình yêu của con dành cho người ấy vẫn ấm áp nhịp đập của sự sống với vô vàn cảm nhận. Cảm ơn cuộc đời đã cho con được gặp gỡ và yêu người…”.
***
Gấp quyển nhật ký lại, tôi khóc cho trái tim lẻ loi của mình lần cuối rồi sau đó cầm máy lên nhắn tin cho Ngọc Anh: “Tớ yêu cậu nhiều lắm và cậu hãy hứa với tớ sống thật hạnh phúc nhé, bạn thân yêu của tôi!”. Ngọc Anh rất nhạy cảm nên gọi lại ngay: “Cậu sao thế, có chuyện gì vậy?”. Nghe giọng cậu ấy tôi càng nghẹn ngào hơn, nhưng lòng tôi ấm áp và thật sự thanh thản vì với tôi, hạnh phúc của Ngọc Anh là điều tôi quan tâm trên hết tất thảy mọi điều…
YBL-Cỏ Bằng sưu tầm
Theo tuvanonline.com