Lại một mùa Euro…

Đến hôm nay là đã hai năm ngày anh rời khỏi cuộc đời tôi. Có lúc tôi tưởng chừng như chuyện của anh ngủ yên trong quên lãng nhưng không – anh vẫn ở đó, vẫn ngự trị một vị trí quan trọng trong lòng tôi như cái thuở ban đầu.
Có những khi tôi khóc giữa đường phố Sài Gòn khi trông thấy một người giống anh.
Mùa Euro lại tới, tất cả cảm xúc ngày xưa ùa về, tôi nhớ những buổi cà phê cùng anh, những vụ cá độ đá banh vui vui giữa một người không biết gì về bóng đá và một tín đồ của môn thể thao vua. Mà dù có người thua kẻ thắng thì hai đứa cũng đi chơi cùng nhau, những buổi chiều hóng mát, những buổi cà phê…
Có những ký ức mà khi nhớ lại tôi như người điên, ngồi một mình, cười rồi lại khóc. Tôi cười vì những dư vị ngọt ngào mà những kỉ niệm đó để lại trong tôi, và khóc vì sự cay đắng khi nhận ra hạnh phúc đó đã biến mất. Tôi mất anh vĩnh viễn. Dù bíết rằng tình cảm của tôi chỉ là thứ tình yêu một chiều, anh không biết và cũng không yêu tôi, anh chỉ xem tôi là em gái.
Ừ thì là em gái! Anh có thể đong đầy tình cảm giữa chúng tôi trong vỏn vẹn hai từ “em gái” nhưng tôi thì không thể.
Tôi không thể xem anh là anh trai, nhiều lần tôi tự nói đùa có thể anh không yêu tôi vì tình yêu đơn phương của tôi quá lớn, đủ cho cả hai người rồi! Đôi khi tôi không muốn thoát ra khỏi công việc, học tập chỉ vì không muốn tâm trí mình cứ nghĩ về anh. Tôi tự trách bản thân mình nhiều lắm nhưng kết quả là gì?
Tất cả không có gì thay đổi ngoại trừ anh. Anh đã đi qua cuộc đời tôi, tôi không còn nhìn thấy bóng dáng anh ngày nào trên đường đời nữa dù cho tôi luôn cố dõi mắt theo anh kể từ ngày tôi xa anh. Bây giờ điều duy nhất tôi có thể làm là mong rằng anh sẽ hạnh phúc với sự lựa chọn của mình, còn tôi… rồi một ngày nào đó cũng sẽ tìm gặp hạnh phúc.
Có thể tôi sẽ không gặp được người đem lại cho tôi nhiều cảm xúc cháy bỏng như anh nhưng hy vọng người đó sẽ là một điểm tựa bình yên….
Cỏ Ba Lá
Theo tuoitre.com.vn