Anh không quên được em, mãi đến bây giờ sau 17 năm quen em… Nghĩ về em anh vẫn thấy tà áo dài của em long lanh nắng, bay bay trong gió mỗi trưa tan trường. Anh đã đi theo em biết bao nhiêu ngày như thế.
Em cười thật xinh khoe má lúm đồng tiền, giọng nói trong veo như chim vành khuyên hót. Thực sự là anh chưa bao giờ nghe được tiếng chim vành khuyên, nhưng trong trái tim thằng con trai 17 tuổi, con chim vành khuyên ấy là em. Ngoài miệng thì xưng tên, cậu cậu, tớ tớ, nhưng trong lòng anh, biết bao lần gọi em bằng một từ vô cùng dịu ngọt: Em!
Vậy mà 17 năm qua, anh chưa bao giờ được gọi, và hình như em chưa bao giờ em cho anh cơ hội ấy. Đến bây giờ gặp lại anh, em vẫn kêu tên anh như ngày bé, đại loại là: Ê, xích lô, xe thồ, xe ôm…
Chúng ta đã ở bên nhau suốt thời gian học miệt mài để phấn đấu vào đại hoc. Cảm ơn em và gia đình em đã nâng đỡ anh. Giữa chúng ta không có cả một cái nắm tay, dù những lúc bên em ngày ấy và cả sau này, trái tim anh reo rắt biết bao nhiêu, tình cảm trong lòng anh dào dạt biết bao nhiêu.
Ngày chúng ta sắp vào Sài Gòn học Đại học, bí mật của anh bị thằng bạn thân nói lại với em. Anh rất ngượng nhưng cũng muốn thông tin quan trọng đó đến tai em, bởi anh muốn có em như một người yêu để chăm sóc lo lắng cho em khi cả hai bắt đầu cuộc sống xa nhà.
Nhưng rồi ngày ấy, em tìm gặp anh, mặt tái mét và nhìn anh như thể anh là người ngoài hành tinh. Anh run lắm, anh sợ em từ chối…
Em nhìn chòng chọc vào anh rồi hỏi:
– D nói… nói… là cậu yêu tớ à?
Anh không thể trả lời, anh cũng thu hết can đảm rồi đáp bừa: Ừ, tớ yêu cậu đấy!
Có ai tỏ tình như thế không hả em? Bao nhiêu mỹ từ cứ câm nín trong anh và anh câm lặng nhìn em và chờ đợi, em sẽ chớp mắt cảm động, sẽ đỏ mặt, sẽ quay đi và anh phải chạy theo…
Nhưng đoạn phim tình cảm ấy mãi mãi không bao giờ diễn ra vì em dúi hết mấy cuốn sách đang cầm vào tay anh, nguýt một cái rõ dài rồi nói: Đồ khùng rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
Anh kêu tên em rồi đứng chết lặng!
Anh không thể xa em và anh chấp nhận làm bạn với em.
17 năm, anh cay đắng chứng kiến mối tình đầu của em cùng bao buồn vui giận dỗi, anh lại là người giảng hòa, khuyên nhủ, giúp em lấy lại cân bằng. Anh chờ đợi em không chỉ vì anh yêu em mà còn vì anh không thể yêu ai được nữa cho dù em rất tích cực giới thiệu bạn bè cho anh.
Cũng có một lần anh có bạn gái và cô ấy rất buồn khi thấy anh giữ trong ví tấm hình mờ nhạt năm 17 tuổi của em. Tụi anh chia tay vì anh chưa thể chia tay mối tình 17 tuổi của mình. Rồi anh đau xót nhìn em lên xe hoa, đau xót theo những giọt nước mắt bất hạnh của em khi chung sống với chồng.
Anh gặp lại em sau 17 năm, em đang sống thu mình một mình bên cạnh con trai sau nhiều đổ vỡ. Em không khóc, không kể lể và than vãn, em sợ nhận được từ anh sự thương hại.
Khi anh ngỏ lời, em trả lời thật đơn giản:
– T. à, tớ và cậu không thể đến với nhau được đâu, cậu chỉ yêu hình ảnh tớ năm 17 tuổi thôi, mà cô ấy thì đã chết rồi.
Anh biết, và anh cứ vẩn vơ suy nghĩ, vành khuyên 17 tuổi ơi, em đã ra đi từ khi nào mà trong anh kỷ niệm vẫn tươi nguyên như mới vừa hôm qua?
Tháng 9 năm 2008
HỢP PHỐ
tuoitre.com.vn