Thư gởi công chúa

Đã bao lần anh tự hứa với chính bản thân mình và hứa cả với em nữa rằng: Anh sẽ không nhớ em nữa, không gọi điện hay nhắn tin cho em. Vậy mà anh có làm được đâu, thật khó cho anh.
Khi đang yêu một người mà cứ bắt mình phải quên thì ai mà quên cho được dù biết rằng người đó hoàn toàn không ở bên cạnh mình. Nhưng nếu điều đó đơn giản thì trên thế gian này đâu có ai phải đau khổ vì yêu, có những người cứ đi làm phiền người khác, có những người phải âm thầm chịu đựng nỗi buồn mà có lẽ trong suốt cuộc đời sẽ không bao giờ quên được…..

Em à! tại sao anh cứ phải muốn biết hiện giờ em đang làm gì, em khoẻ không? có hay bị ốm không? vì thỉnh thoảng em cũng vẫn bị ốm đó, em đã làm việc ổn định chưa? Có khó khăn gì hay không, ba mẹ vẫn khỏe chứ?… nhiều lắm những điều anh muốn biết về em khi mà anh không ở gần bên em. Anh thật xấu tính quá đi, cái tính tò mò của anh luôn chiến thắng tất cả, nhưng anh tò mò cũng chẳng làm gì hại ai hết, miễn là anh biết mình nên dừng thế nào là đúng lúc. Hôm kia anh nháy máy em xem nó có trong vùng phủ sóng không? Chi cần nghe tiếng nhạc là được….. Nhưng hoá ra là vẫn liên lạc được, anh lại nở nụ cười trên môi, tim anh đập mạnh vì sợ rằng em sẽ bắt máy, từ rày về sau chắc có lẽ là anh không được phép làm như vậy nữa, nhưng chỉ nghe tiếng nhạc vậy thôi là anh yên tâm là em chưa đi đâu xa. Ít nhất là trong trái tim anh.

Cho dù vẫn biết là em đang ở bên cạnh người khác. Đôi lúc anh lại tự nghĩ : “Có phải em ghét anh lắm phải không?” Anh chỉ cần có thế một chút quan tâm của em đến anh, hoặc là một suy nghĩ thôi là quá đủ nhưng điều đó lại quá khó khăn với em lắm phải không em?, Em không muốn cho anh có một chút hy vọng nào về em cả, em mong anh càng ghét em nhiều thì càng tốt, em nghĩ rằng như thế sẽ tốt hơn và anh sẽ quên được em nhưng với anh thì điều đó khó lắm: càng ghét em thì anh càng yêu và nhớ em hơn. Đã bao lần em, cũng như anh hiện giờ khóc rất nhiều. Và cũng có nhiều lúc anh rất giận vì tại sao em lại quết định như vậy chứ,…v.v…nhưng anh không giận em lâu được vì em thật sự rất đáng yêu với anh. Trong lúc anh tức giận em thì anh lại nghĩ đến những gì tốt đẹp về em thế là anh lại hết giận em. Anh cũng không biết là tại sao lại như vậy nữa… Nhưng anh chỉ biết một điều đó chính là “tình yêu” thật sự. Từ trứơc tới giời anh không hề khóc về bất cứ điều gì, anh tự nghĩ rằng anh rất cứng rắn, nhưng hôm gặp em, hai đứa không được ngồi, chỉ đứng nói chuyện thôi, không được đứng trong nhà mà chỉ là mái hiên, trong khi trời đang mưa nữa, anh đã khóc, khóc rất nhiều nữa. Có lẽ đó chính là những gì ẩn chứa trong con người anh, anh không chịu đựng được nữa và nó đã bộc phát. Lúc đó anh nghĩ mọi thứ xung quanh điều không giành cho anh nữa, nó như ngừng lại. Một cảm giác đau đớn rất khó tả e à! Hic. Lúc ôm em vào lòng, anh chỉ biết ôm em thật chặt lúc đó anh hạnh phúc lắm và chỉ muốn ở bên em mãi mãi.

Anh hiểu lúc đó thoáng qua suy nghĩ của em cũng có cảm giác như anh nhưng em không nói ra vì em không muốn bất cứ điều gì em làm để anh hy vọng. Anh biết tình yêu của mình vẫn còn hiện hữu rong trái tim của mỗi người, anh hiểu bây giờ em không thể ở bên cạnh anh. Nhưng anh ước gì ngày nào anh cũng được ở bên em nhưng anh biết em lại không thích vậy, em chỉ muốn anh quên em càng sớm càng tốt để anh khỏi đau buồn vì em. E biết là em vô tâm thật không? em đã từng nói với anh đừng nhắn tin, đừng gọi điện cho em nữa. Khi anh rất cần em, cần em hơn bao giờ hết, mà tại sao em lại yên lặng như, yên lặng như chẳng có chuyện gì xảy ra hết vậy. Anh là người đầu tiên em yêu, yêu nhất trong cuộc đời này. Nhưng giờ đây em đi cùng người khác em có nhớ đến anh không? E có thật sự vui vẻ không hả em?…… Tuy đối với anh nó lại hơi khác, nhưng em là người anh yêu nhất trong cuộc đời này. Đó là những lời nói thật lòng của anh. E đừng ít kỷ và yếu đuối như thế…. Cho anh xin lỗi, có thể là anh suy nghĩ sai về e. Nhưng anh thật sự chỉ muốn là …..em hãy suy nghĩ lại đi em à? “Hảy cười để liều lĩnh chấp nhận mình như là một người ngớ ngẫn. Hãy khóc để chấp nhận mình như một người đa cảm. Hãy nghe tiếng nói con tim để chấp nhận sự mắt míu. Hãy phơi bày những cảm xúc để chấp nhận con người thật của chính mình. Hãy đặt những giấc mơ trước vầng mây để liều lĩnh đón nhận lời giễu cợt. Hãy yêu bởi biết đâu không có tình yêu như thế trở lại lần thứ hai. Hãy dũng cảm đối mặt với nhưng khó khăn và rồi liều lĩnh chấp nhận rủi ro. Nhưng những sự liều lĩnh ấy cần phải có bởi vì mối nghuy hiểm nhất trong cuôc đời chính là không có sự liều lĩnh. Nếu ai không liều lĩnh sẽ không có gì, không làm được gì và không là gì cả?” Phương à? Phương có dám liều lĩnh không? Anh sẽ dùng nó làm phương châm sống của anh trong tất cả mọi việc. Chúc công chúa của anh luôn gặp nhiều may mắn. A sẽ nhường hết tất cả may mắn và hạnh phúc của mình cho công chúa của anh.

Bạch Mã Hoàng Tử
Theo ngoisao.net