Thư gửi anh mùa Noel…

Một mùa Noel nữa lại sắp về trên thành phố. Dọc đường, phố xá giờ đã giăng đầy những ánh đèn sao lấp lánh thật đẹp. Thời tiết bỗng se lạnh khiến cho lòng người cũng mênh mang, đong đầy cảm xúc. Giáng Sinh năm nay sẽ chỉ có em một mình đón lễ.

Đây là lễ Giáng Sinh đầu tiên anh đi xa. Anh yêu, em rất muốn gửi ngàn lời cảm ơn đến anh. Em muốn nói thật nhiều, thật nhiều những lời ân cần, quan tâm và an ủi đối với anh, dù biết rằng anh đã và luôn hiểu điều đó. Và em còn muốn vì anh mà chịu đựng nhiều hơn nữa, chịu đựng nỗi nhớ da diết đang gặm nhấm tim em từng ngày, từng giờ.

Làm sao em có thể biết được mình đã đi đến tận giới hạn này. Em chưa bao giờ có ý định mở rộng lòng mình thêm một lần nào nữa. Tim em đã thực sự tan nát sau mối tình đầu tiên. Nhưng rồi anh đến. Anh đã đến bên em thật nhẹ nhàng, không báo trước nhưng mình đã gặp gỡ thật tự nhiên. Anh đã dành cho em cả một bờ vai vững chãi để có thể tựa vào mỗi khi kiệt sức quỵ ngã.

Vì sao trên thế giới lại tồn tại những con người được sinh ra chỉ để dành cho nhau? Làm sao hai con người xa lạ lại có thể hiểu nhau, quan tâm đến nhau và có sự đồng điệu tâm hồn đến vậy?

Tự hỏi mình điều đó, em cảm thấy tình yêu quả là một thứ tình cảm kỳ diệu đến tuyệt vời. Anh luôn biết những gì em đang nghĩ, anh hiểu em còn hơn chính bản thân em hiểu về mình. Chính vì vậy, em sẽ luôn luôn cần có anh che chở, ủi an.

Ngược lại, em sẽ là hậu phương vững chắc cho anh, là ngôi nhà hạnh phúc để anh quay về mỗi khi mỏi mệt. Em sẽ là niềm vui của anh, là cuộc sống mà anh hằng tìm kiếm. Em biết mình không quá tự tin khi cảm nhận như thế. Vì em biết anh yêu em rất nhiều!

Nhớ anh, thèm được ở gần anh, thế nhưng mỗi ngày mình chỉ có thể gặp nhau qua e-mail, qua blog, qua điện thoại. Những thứ ấy làm sao có thể thỏa mãn cho nỗi lòng đang trống trải của em? Có những khi, nỗi nhớ anh dường như sắp làm em chán nản và muốn đổ gục. Bởi vì từng hành động nho nhỏ của anh cũng khiến em chú ý. Hôm nay anh làm gì, anh đến những đâu, anh đang cảm thấy thế nào, tất cả em đều muốn biết. Nóng lòng chờ anh gửi lại lời nhắn.

Mong ngóng từng món quà anh gửi tặng. Em không thể chịu được nếu một ngày không được nghe gì về anh, không được trò chuyện cùng anh. Chỉ ước mong anh mau về bên em thật gần và sẽ không bao giờ mình còn xa cách nữa, dù biết đó là điều không thể. Những khi không thể liên lạc được với anh, em chẳng biết làm gì với mớ suy nghĩ hỗn độn âm thầm diễn ra trong bản thân mình, chỉ còn biết thì thầm gọi tên anh mãi cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Anh yêu, ở nơi xa anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Còn em sẽ luôn cố gắng và vững tâm chờ đợi anh về… Xa cách không làm cho anh và em quên nhau, mà chỉ khiến chúng ta càng thêm gắn bó.

Theo ThegioiSanhdieu.vn
Post by Cao_ba_vuong (thành viên diễn đàn)