Đêm khuya ánh nguyệt rạng ngời
Dương cầm lướt nhẹ mượn lời cố nhân
Tiếng đàn man mát gửi vào người xưa.
Nét buồn xen giữa đêm mưa
Cõi lòng nặng trĩu như vừa xa quê
Đêm khuya trăng toả đàn buồn
Không gian tĩnh lặng não nùng trong tâm.
Vùng trong bóng tối mưa dầm
Thoát ra nỗi sợ nhớ thầm người xưa
Tiếng đàn buồn, ánh trăng thưa
Chỉ làm gợi nhớ người xưa đi về.
Cõi lòng muốn thoát mọi bề
Chìm trong bóng tối để xa tiếng đàn
Để không gợi nhớ về chàng
Chôn sâu ký ức vào ngàn năm sau.
by Lehoa220386