Cô với anh yêu nhau độ 7 năm thì cưới.Họ là những người bạn trung học của nhau.Anh yêu cô năm lớp7 và yêu theo kiểu chỉ cần nhìn thấy cô cũng đủ làm anh thấy vui rồi.Sau 5 năm yêu theo kiểu ấy thì cô cảm động.Cô bắt đầu yêu anh.Ban đầu là yêu theo kiểu trả ơn.Rồi cô yêu anh nhẹ nhàng đúng nghĩa của một tình yêu.Rồi không biết từ lúc nào,cô yêu anh nồng nàn tha thiết,yêu anh cuồng điên.Ngày đó cô nghĩ tình yêu ở tuổi 20 nó khác hẳn tình yêu ở tuổi 15,16,17 và 18…có lúc nó ngây ngô trẻ con,ngọt ngào,có lúc nó say đắm,có lúc nó lại làm cô như phát điên lên vì thiếu vắng anh.Nhưng có lẽ đó chỉ là những cung bậc tình cảm trong trái tim cô thôi,chứ bề ngoài,cô vẫn trao cho anh tình yêu nhẹ nhàng và đơn sơ nhất…Anh cũng vậy,tình yêu anh nhẹ nhàng đến mức, đôi khi cô không nhận ra…Nhưng cô vẫn yêu anh,bắt đầu yêu anh theo kiểu chỉ cần nhìn thấy anh thôi cũng đủ khiến cô vui rồi…Đối với cô lúc nào,ngoài gia đình ra,thì anh là duy nhất và tất cả.Nhưng có lẽ tình yêu của nam và nữ,luôn tỉ lệ nghịch với nhau.Như là khi chàng trai theo đuổi nồng nhiệt 1 cô gái,thì cô gái phớt lờ, đến lúc cô gái cuồng nhiệt yêu chàng trai,thì cô gái bị quăng lơ…Trường hợp của cô cũng chẳng ngoại lệ.Nhưng cô vẫn tự an ủi mình: Tình yêu nào mà không qua khỏi giai đoạn ngọt ngào và bước sang giai đoạn thử thách,và mình cũng không tránh khỏi.Bước vào giai đoạn chán nhau,ai không qua được coi như tình yêu đó chết,ai qua được coi như tình yêu đó trổ bông.Mặc dù đôi lúc cô thấy chán.Là khi cô chờ mỏi con mắt tin nhắn chúc ngủ ngon của anh như trong giai đoạn ngọt ngào anh vẫn làm,nhưng đến sáng hôm sau anh mới nhắn qua nói rằng anh ngủ quên rồi.Anh xin lổi.Là khi thứ bảy cuối tuần nhìn người ta tay trong tay ,thì cô lại quây quần bên những người thân trong gia đình anh nhưng lại không có anh.Là khi…là khi…là nhiều khi lắm …Nhưng cô vượt qua được. Vì đối với cô,chán anh không bao giờ bằng yêu anh,thế thôi!
Yêu nhau đến năm thứ 3,anh đi du học.Khi anh còn ở đây,cô đã thấy biết bao nhiêu là lo lắng,nhưng đến lúc anh sắp đi,ngược lại cô chẳng muốn lo nữa.Cô nghĩ có lo cũng lo không tới…Ngày đưa anh lên phi trường,anh nắm tay cô thật chặt và nói 2 từ “ Chờ anh “.Bao nhiêu nước mắt dâng trong mắt cô chỉ đang chờ trào ra,nhưng cô nuốt trôi nó vào lòng và khẽ gật đầu.Nhìn máy bay cất cánh bay lên,cô có cảm giác mất anh rồi…3 năm có dài không ? Cũng chẳng dài ,cũng như anh và cô đã yêu nhau chưa gì thắm thoát 3 năm đấy thôi-Cô tự nhủ như thế.3năm là khoảng thời gian buồn tủi.Là những buổi tối lang thang 1 mình trên những đoạn đường mang tên kỉ nịêm,miệng cười mắt ướt và trái tim thì vô vàn nhớ thương.Là những lúc nhớ anh quay quắt ,chạy vội qua nhà anh và lên phòng anh ôm gối anh khóc nức nở.Là nhớ đôi bàn tay anh ấm nồng.Là nhớ bờ môi anh ngọt ngào.Là nhớ vòng tay anh trọn vẹn ôm cô. Là những buổi sáng đi làm và tối đến cô bước đến lớp dạy nấu ăn,cô muốn sau này sẽ là 1 người vợ đảm đang-của riêng anh,nấu cho anh những món ngon-cho riêng anh.3 năm là lúc nhận thấy yêu anh vô bờ…Sống ở 1 nơi hoàn toàn xa lạ,không có đến 1 hình ảnh gợi nhớ,anh có quên cô không ? Sống ở 1 nơi lạnh lẽo và băng giá,có khi nào anh cần 1 ai đó sưởi ấm mà không phải là cô không ? -Những buổi tối thức trằn trọc trong nước mắt cô nắm chặt chiếc nhẩn ngày nào của 2 đứa mà nhớ thương anh. Đó là những lúc yếu lòng và đau đớn nhất.Nhưng cô vượt qua.Vì đau đớn cũng không bằng yêu anh…Thế là cô lại chờ,năm thứ 1 qua,năm thứ 2 qua, đến năm thứ 3,từ 1 đứa con gái 20 tuổi,giờ cô đã gần bước sang tuổi 30.Cô vẫn đang chờ anh về và làm vợ anh.Và ngày anh về cũng đến.Không như những câu truyện buồn,anh chỉ về 1 mình,bên anh chẳng có cô gái nào.Cô ôm anh ôm chặt đến mức anh chẳng thể nào vùng ra được nữa,anh hôn lên trán cô và lau những giọt nước mắt đang rơi trên mặt cô…Anh đã giữ lời hứa “ khi sự nghiệp anh đã có và anh 30tuổi anh sẽ lấy em”-trong 1 đêm mưa gió,không sao ,không hoa,không nến,chỉ có 2 trái tim đang đập chung những nhịp yêu thương,anh nắm tay cô và nói “ Em làm vợ anh được chứ?” Trái tim nhỏ bé của cô tưởng chừng như sắp vỡ tan vì niềm hạnh phúc quá lớn. Làm vợ anh đó là ước mơ của cả đời cô.Nước mắt thay cho câu đồng ý.Ngày bước vào giáo đường giống như giấc mơ cô và anh từng mơ khi lên 20.Và anh đã biến giấc mơ của cô thành thực.Sau khi những lời hứa đã được thốt ra trước mặt mọi người và Chúa trời,là lúc anh đeo vào tay cô chiếc nhẩn trăm năm…Anh thuộc về cô và cô mãi là của anh.
————————————THE END——————————————–
Hãy để cho câu truyện có 1 kế thúc tốt đẹp !
By nuocmat – forum.vnthutinh.com