Những cơn gió se lạnh báo hiệu mùa đông đã đến. Đêm nay trời trong vắt, giăng khắp bầu trời lấp lánh muôn ánh sao. Chợt nhận ra, đã lâu lắm rồi những vì sao ấy không còn tồn tại trong tôi, hay tôi đã không có những giây phút lãng mạn trong đời dành cho những đóm sáng lung linh ấy nữa.
Cơn gió man mát vút qua, bỗng chạnh lòng nhớ về một mùa đông năm nào nhạt nhòa trong ký ức…
… Em, một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt ngời sáng với nước da trắng hồng, mịn màng. Càng duyên hơn những lúc em nở nụ cười khoe hàm răng trắng đều với lúm đồng tiền hiện trên má. Em là đóa hoa xinh tươi giữa vùng sỏi đá cằn khô. Xung quanh em thường có năm bảy chàng đẹp trai, hào hoa vờn quanh. Chỉ chờ cái liếc mắt trao tình của em, họ sẵn sàng dâng hiến cả trái tim mình.
Tôi, một chàng khờ trong lớp. Dù khờ nhưng tôi không ngốc đến nỗi không biết cảm nhận cái đẹp, nhất là vẻ đẹp trong trắng, ngây thơ của cô bạn cùng lớp. Tôi cũng đã thầm thương trộm nhớ em. Tôi tự biết mình không đủ chuẩn để xếp hàng chờ đợi đến phiên người đẹp gọi tên. Nên tôi phải dùng sở trường, sở đoản của riêng mình nhằm tạo sự chú ý của nàng.
Hồi đó, lớp tôi có một đội bóng đá và tôi là thủ môn. Về chuyên môn mà nói, tôi bắt bóng không bài bản lắm, nhưng được cái là phản xạ nhanh nhạy và đủ thước tấc nên đồng đội tin tưởng vào khả năng “cao giàn cản gió” của tôi. Trong đội bóng đá, người đáng chú ý nhất là thủ môn. Đơn giản thôi, vì anh ta ăn mặc “lòe loẹt” nhất đội!
Mỗi lần trường tổ chức thi đấu bóng đá em thường đi ủng hộ. Chỉ cần trông thấy khuôn mặt xinh xắn của em, tôi như được tăng thêm sức lực. Những cú bậc nhảy bỗng cao hơn, xa hơn, phản xạ nhạy bén hơn và cản phá được nhiều hơn những đường bóng tấn công của đối phương. Và được khán giả nhà, trong đó có em, tán thưởng bằng những tràn vỗ tay rân trời. Từ đó, tôi đã ghi tên mình một cách trang trọng trong tâm trí em.
Lần đầu tiếp xúc với em, cảm giác tự ti, mặc cảm trong tôi đã biến mất. Em hoàn toàn không như trước đây tôi từng nghĩ, em rất tự nhiên và xem tôi như một người bạn thân. Nhưng phải làm sao để bày tỏ nỗi lòng khi mà mỗi lần đứng trước em, tim tôi luôn loạn nhịp, miệng ấp a ấp úng?
Có lẽ trời thương người ít nói nên ban cho họ đôi tay hay làm. Vào một đêm, đúng rồi, một đêm mùa đông giống đêm nay. Trời trong vắt và đầy sao, gió từng cơn nhè nhẹ se se lạnh. Sau khi cùng nhóm bạn đi xem “ké” ti vi nhà giáo viên về KTX, tôi sánh bước bên em trao đổi vài câu vu vơ cố tình kéo em đi chậm hơn bạn bè. Đợi mọi người đi khuất, tôi dùng hết can đảm, đột ngột ôm em thật chặt và đặt những nụ hôn cuồng nhiệt lên má, lên môi em. Lần đầu tiên trong đời ôm hôn một người con gái, tôi cảm thấy ấm áp, xao xuyến lạ thường. Tim tôi đập gấp cả trăm lần khi đứng trước khung thành cản phá cú sút penalty của đội bạn. Tôi muốn nói với em những lời yêu thương nồng cháy từ trái tim mình, nhưng miệng cứ lấp bấp vài từ gì đó mà chính tôi cũng nghe không rõ! Thoáng chút giật mình vì bất ngờ, em nhè nhẹ gỡ tay tôi và khẽ giọng: “Anh à, em chỉ xem anh như một người bạn mà thôi!”.
Câu nói của em văng vẳng bên tai tôi suốt đêm hôm ấy. Tôi không biết mình đang ở đâu giữa trời và đất. Toàn thân như bồng bềnh trôi dạt đến một nơi nào đó xa xôi, vô định. Cảm giác hụt hẫng, luyến tiếc và tuyệt vọng bóp nát tim tôi. Tôi không hiểu tại sao mình lại thất bại? Tôi yêu thương em thật lòng lẽ nào em không biết? Tôi có cảm giác em cũng thích thích tôi mà?… Bao câu hỏi dồn dập đổ về cho đến khi vầng dương ló dạng. Lần đầu tiên trong đời thức trắng đêm tôi nếm mùi đau khổ vì tình!
Tôi rất yêu thơ, một trong những bài nằm lòng là bài “Em bảo anh đi đi” do nhà thơ Xuân Diệu dịch lại từ nguyên tác của nữ thi sĩ Silva Kaputikyan. Nhưng sao lúc đó tôi ngốc quá, ngốc y như chàng trai trong bài thơ ấy. Tôi đã không nhìn vào mắt em để biết rằng, tận trong sâu thẳm ánh mắt long lanh ấy em cũng rất hạnh phúc trong vòng tay tôi!
Những ngày sau đó hoàn toàn trái ngược với câu em nói. Em tỏ ra quan tâm, lo lắng và gần gũi với tôi nhiều hơn. Rồi tôi cũng hiểu, em đã yêu tôi! Chúng tôi đã trải qua một thời gian dài hạnh hạnh phúc bên nhau và là một cặp đẹp đôi trong mắt bạn bè trang lứa.
Chuyện cổ tích tình tôi không chỉ dừng lại ở đêm đông năm ấy. Trong ngút ngàn những khó khăn gian khổ của cuộc sống sinh viên đã nảy nở biết bao kỷ niệm ngọt ngào. Khắc mãi trong tôi những ngày cuối tuần dã ngoại, với chiếc xe đạp cà tàng tôi chở em ngược gió vượt cầu Sài Gòn. Làm sao tôi có thể quên những đêm hè oi ả của vùng ngoại ô khô cằn Thủ Đức, có lần tôi té trẹo chân khi gánh những thùng nước mang về tắm mát người em. Những hôm mưa phùng giá rét nhìn em co ro mà chạnh lòng, dốc hết túi tiền cũng chỉ đủ để tôi mua một cái mền nho nhỏ giữ ấm thân em. Nhớ da diết hương vị đậm đà của những bữa cơm đạm bạc thời sinh viên do chính tay em nấu. Và cả những lúc vùi đầu cùng em ôn tập chuẩn bị kỳ thi…
Thời gian dần trôi, một vết nứt vô hình đã xuất hiện giữa tôi và em, chia cắt chúng tôi mỗi người một phía. Càng ngày vết nứt đó càng sụp lở. Đến nay, nó trở nên một vực thẳm rộng lớn, lớn đến nỗi đứng ở hai bên bờ không còn nhìn rõ mặt nhau.
… Ngồi ngắm sao mà lòng đau như cắt. Tôi muốn gom góp tất cả những kỷ niệm thuở nào để xây nên một chiếc cầu vượt qua vực thẳm tìm đến bên em. Nhưng ai ơi, kỷ niệm trong đời người là một con số hữu hạn, còn khoảng cách kia cứ nới rộng từng ngày, thì tìm đâu đủ ký ức ngọt ngào để bắc những nhịp cầu nối đôi bờ vực thẳm?!
Trong căn nhà nhỏ thân thương gần đây thôi, tôi biết, giờ này em cũng chưa ngủ đâu. Em còn phải miệt mài bên trang giáo án chẩn bị cho ngày mai lên lớp. Mong một khoảnh khắc nào đó em giăng ánh mắt qua khung cửa, để những làn gió đông man mát gợi lại trong em vòng tay ấm áp thuở nào, để những ánh sao kia nối tiếp nhịp cầu đưa em về lại bên tôi…
Ngọc Lan