Ngọc vốn thích một loài hoa mang tên ” ngọc lan ” Ngọc còn nhớ hồi nhỏ . có 1 người anh họ đã tặng cho Ngọc 1 tập truyện ” hương hoa ngọc lan” Ngọc nhớ lắm 1 câu trong đó nói rằng ” ngọc lan có mùi hương thoang thoảng dễ chịu mà lại thơm lâu “Ngọc cứ ước hoài mình là loài hoa đó
Ngọc lan thơ mộng lắm ! Chỉ có ai yêu Thu , chỉ có ai thực sự tinh tế mới nhận ra nét thanh thoát từ những nhành hoa . Xem hoa cũng là một nghệ thuật và người xem hoa là nghệ sĩ đấy . Đừng vì những nhành hoa mộc mạc mà chê bai … cái gì cũng vậy , sự hào nhoáng chưa chắc đã tốt … quan trọng ở gốc rễ , ý nghĩa của những nhành hoa , đó mới là điều kì diệu . Với Ngọc , Ngọc Lan giản dị lắm … nhưng Ngọc Lan chính là hồn Thu đấy !
Tôi chỉ là chiếc lá … Giữa mùa Thu mênh mông … Và lá có thể thả mình , bay theo từng làn gió … Gió Thu đấy ! Và tôi hạnh phúc lắm đấy ! Tôi đang bay … bay với mùa Thu … bay với hạnh phúc ngọt ngào của cuộc sống bình dị , như chính nhành Ngọc Lan .Ngọc Lan trắng xinh , mang vẻ đẹp không rực rỡ mà nhẹ nhàng giữa làn lá xanh ngập tràn sức sống .
Ngọc Lan là thế , ngoan hiền là thế , mộc mạc là thế .em chỉ mong một lần thôi anh sẽ ép lên mái tóc em một nhành hoa trắng. Hoa Ngọc Lan dịu dàng đằm thắm, một loài hoa mang tên em anh ạ