duyên trời đã mang em đến bên anh, đến bên bờ của hạnh phúc của niềm vui, cớ sao ông trời lại nhẫn tâm nỡ cướp mất của anh tất cả những thứ đáng nhẽ phải thuộc về anh chứ, lỗi đó là do anh? do em? hay do chính ông trời hả em? anh không biết….hoàn toàn anh không biết gì cả, tất cả dường như chỉ mới ở trước mắt anh thôi, hiện lên rõ mồn một rồi chốc lát lại tan biến vào khoảng hư không, để lại trong anh một nỗi buồn, một sự tĩnh lặng đến đáng sợ, anh muốn đưa tay ôm lấy tất cả, ôm lấy tất cả những thứ thuộc về anh nhưng dường như bây giờ đối với anh nó quá xa vời thì phải, không còn những câu nói yêu thương, không còn tiếng cười vui vẻ của em, không còn được thấy những giọt nước mắt cả anh và em đều khóc vì hạnh phúc nữa, thay vào đó là sự lặng câm và bóng tối bao trùm, tất cả chỉ như một màu đen đang vây kín anh, vây kín tất cả những gì mà người ta gọi là quá khứ, là những kỉ niệm.
Anh còn nhớ…nhớ lắm những lúc em bên cạnh anh, nũng nịu anh như một đứa trẻ con, tinh nghịch, hồn nhiên, dí dỏm như đúng con người em hàng ngày vậy.
Nhưng…tất cả đã xa rồi, chỉ còn mình anh với đêm dài, với bóng tối và sự câm lặng, không còn ai bên anh, không còn gì nữa cả,…tất cả là một dấu chấm hết cho một cuộc tình mà suốt bao nhiêu ngày tháng anh theo đuổi và kiếm tìm.Anh cũng sẽ chẳng trách em đâu,chẳng trách bất cứ thứ gì thuộc về em hết bởi anh yêu em mà,đã yêu thì cơ sao phải trách phải không em, anh sẽ nhớ và giữ tất cả những thứ thuộc về em bên mình, cất nó vào thật sâu trái tim anh, một góc của khoảng không vũ trụ để rằng không có ai có thể làm phiền đến chúng mình, cũng như không có bất cứ ngoại cảnh nào tác động đến chúng ta.em à! hãy thật nhẹ, thật nhẹ bước vào quá khứ của anh nhé…thật nhẹ, thật nhẹ thôi để rồi anh có cái cảm giác thật yên bình và hạnh phúc khi ở trong quá khứ này nhé! anh yêu em
forum.vnthutinh