Em giận anh… Tại sao anh không làm tròn với lời hứa khi xưa. Đâu rồi những lời yêu, đâu rồi những cử chỉ âu yếm, an ủi… Tình yêu anh dành cho em???
Em giận anh… Vì sao anh mang những ước mơ dang dở, những hạnh phúc mong manh hai đứa từng góp nhặt mà chôn chặt vào quá khứ vậy hả anh? Có lẽ với anh là như vậy nhưng với em sẽ không bao giờ quên… Không bao giờ quên… Cái nhìn trìu mến anh dành cho em mỗi ngày, cái siết nhẹ đôi tay, nụ hôn ấm áp và cả đôi mắt chan chứa yêu thương…
Em giận anh… Giận nhiều lắm. Rồi ngày mai cô đơn trên đường về không còn anh chờ em nơi phía cuối con đường…
Em giận mình… Đã yếu đuối, đã không đủ sức giành giật anh với sự nghiệt ngã của số phận…
Em giận mình… Đã không yêu anh thật nhiều khi còn có anh bên cạnh… Đã không sống hết mình vì tình yêu. Có lẽ em đúng… Và có lẽ em sai… Nhưng em yêu anh thật nhiều, điều đó anh biết mà… Em không ước cho thời gian trở lại để mình kịp sửa sai nững lỗi lầm mà em chỉ ước cho em sẽ yêu anh mãi mãi cho đến khi em không còn hiện diện trên đời này nữa…
Anh! Mất anh nghĩa là mất tất cả… Là cuộc sống của em trở nên vô nghĩa… Là em sẽ một mình bước tiếp con đường không có anh đi cùng… Sẽ viết tiếp những trang nhật kí 2 đứa mình còn viết dở… Sẽ xây tiếp những ước mơ còn bỏ ngỏ…
Em sẽ là cô dâu hạnh phúc anh nhỉ? Và anh sẽ mãi là chú rể hiền lành ở nơi thiên đường xa xôi ấy…
Em sẽ là cô dâu hạnh phúc…
Chào anh… Tình yêu của em…