Em biết làm thơ chút xíu, ấy là em tự gọi mấy điều mình viết ra là thơ. À, mà hình như cũng có người gọi em là “nhà thơ” khi em có bài đăng trên nhưng trang báo tường của lớp . Hồi đó bạn em đứa nào cũng nhờ bố mẹ làm, duy chỉ có thơ em là khác… Năm đó em học lớp tám.
Em lên cấp ba, học chuyên tự nhiên. Thơ thẩn là một điều gì đó dường như rất xa xỉ với em. Vào trường chuyên nghiệp, cuộc sống xô bồ tấp nập, lúc nào em cũng vội vàng hối hả. Văn chương không còn nằm trong từ điển tiếng Việt của em nữa.
Rồi thời gian cứ trôi đi , em đã phải mang một căn bệnh quái ác mà chỉ khi em bị tai nạn mới nhận ra được điều đó , em đã thu mình lại như một con ốc sên nhỏ , sống âm thầm lặng lẽ bên cạnh bạn bè ồn ào náo nhiệt của em
Có lẽ anh không tin 3 năm học cao đẳng em không biết đến quán chè , hay những nơi tụ tập đông người , em đã vùi đầu vào những trang website trên mạng để củng cố lòng tin cho mình bằng những kiến thức thật và những người bạn ảo mà mình chưa khi nào gặp mặt ,Em đã lại làm những bài thơ rất buồn , có lúc nó là tâm trạng của em , nhưng cũng có lúc nó không phải là tâm trạng của em đâu nhưng em vẫn viết như là 1 nỗi buồn mà em đang mang theo
Em vẫn nghĩ gom lại những bài thơ em làm thành 1 topic riêng , để khi em ra đi anh vẫn có thể đọc được nó trong 1 thời gian anh còn nhớ đến em ….nhưng em đã không làm được điều em nghĩ ….vì em vẫn đang hối hả với cuộc sống đời thường ,
Hàng ngày khi công việc kết thúc em lại trở về nguyên vẹn là em , một mình và những đĩa hoạt hình mà em yêu thích hay những tập truyện tranh mà em hay đọc , em đã tự chôn vùi đời con gái của em bằng công việc , chỉ vì đơn giản em không muốn ai đó phải gánh chung nỗi đau với em
Vậy mà khi anh xuất hiện, mọi thứ lại đổi khác. Em biết lắng nghe âm thanh êm dịu của mưa, biết nhìn nắng khoác tấm áo choàng tung tăng qua khắp phố phường. Anh đến, nắng sớm dường như đẹp hơn, hoàng hôn cũng thôi không còn ảm đạm. Em bắt đầu tập nhớ…
Em ghi lại nỗi nhớ của mình bằng những vần thơ. Sau bao nhiêu năm em không còn thiết tha với văn thơ thì giờ đây mọi cảm xúc lại ùa về, tự nhiên và mãnh liệt! Ban đầu là những câu chữ vụng về, cóp nhặt, nhưng có một điều là nó rất thật – như chính tình cảm của em vậy!
Đầu tiên Em viết nhiều lắm, cho anh, cho em, cho nỗi nhớ và cho tình yêu của em .Có lẽ Độc giả đầu tiên không phải là anh. Nhưng khi em gửi nó cho anh , anh chẳng nói gì và có thể anh cũng không biết mình là nhân vật chính trong thơ em. Anh cười chọc em , vì cái nỗi nhớ ngô nghê trong mấy bài thơ “con cóc”. Anh cười vui vẻ, vì thấy em yêu đời!
Em sẽ còn viết nhiều nữa, cho anh, cho em… cho ngày anh trở về không hứa hẹn ấy.
Anh vẫn quan tâm em, em vẫn nhớ đến anh, rất nhiều. Nhưng hình như cả anh và em đều không dám nhắc đến tình cảm của nhau khi anh đã trở về nơi anh ra đi còn em thì vẫn ở lại.
Khi yêu, một cách vô tình, người ta thường tìm đến những nơi dễ gặp người mình yêu thương nhất. Như cô gái vốn chẳng biết gì đến bóng đá suốt ngày lê la đến quán cà phê bóng đá. Như chàng trai rụt rè mon men đến mấy gánh hàng rong. Và như em, vẫn muốn tìm đến những nơi có anh.
Nhưng em không thể khi khoảng cách giữa em và anh bây giờ vẫn là khoảng cách …..
Thời gian gần đây em không gượng được nữa , anh có thấy sự có mặt của em trên diễn đàn ngày một thưa dần không? em đang chỗng chọi với chính em , em cũng chẳng biết khi nào em sẽ buông xuôi nữa anh à
Em biết với tất cả công việc ngoài đời hay trên diễn đàn em làm đều chu toàn hết, vì em nghĩ ở đâu cũng vậy khi mình nhận công việc đó là mình đã mang trên người một trọng trách mà mình cần phải làm hoàn thiện
Em đã rất trân trọng những người bạn kể cả trên mạng ảo , ở đó cũng có rất nhiều người thật phải vậy không anh?
Một lần lang thang trên mạng , vô tình vào 1 diễn đàn , em đã thấy có bài thơ em viết được post chỉ có điều họ đã thay tiêu đề 1 chút .Em rất vui vì em cũng còn ý nghĩa phải không anh?
Nhưng có lẽ em nên dừng lại . em phải bắt đầu dừng lại từ đâu anh nhỉ ????
Em lại bắt đầu như một đứa trẻ tập quên! Lúc này em mới nhận ra điều đó thật không dễ dàng , nhưng phải cố gắng đúng không anh ???