Anh ah! E đã hoàn toàn sai khi lúc nào cũng cho rằng em có được cái quyền làm khổ anh, bắt nạt anh còn anh thì lúc nào cũng nhường nhịn em để rồi cho đến hôm nay anh bật khóc và nói rằng anh đã quá mệt mỏi.
Em đã không níu kéo hay van xin như những gì anh đã làm để xin lỗi em mỗi khi mình giận nhau và giờ đây đã 2 tuần trôi qua em không nhận được một tin nhắn hay một cuộc điện nào của anh nữa.Em đã như chết lặng khi anh nói “mình chia tay thôi em” em đã không khóc nổi cũng không nói được một lời nào khi anh quay bước đi.
Em đã nghĩ có lẽ vì anh quá giận nên làm vậy đễ mong em sửa được sự ngang bướng của mình rồi một vài ngày sau anh sẽ tìm em với những bó hoa và những câu nói ngọt ngào làm xua tan hết giận hờn trong em.Nhưng đã 2 tuần trôi qua kể từ ngày anh nói chia tay anh đã không còn liên lạc gì với em nữa có phải thực lòng anh muốn quên em?
Anh không phải là mối tình đầu của em nhưng anh lại là người em yêu nhiều nhất.Một người đã chờ đợi em trong suốt 8 năm qua chỉ để đón nhận nơi em 2 chữ ” tình yêu”.Vậy mà 8 năm ấy em cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến anh em vẫn mải miết chạy theo tiếng gọi tình yêu từ một nơi nào đó gọi là hào nhoáng.Thậm chí em đã mắng chửi anh rằng hãy tránh xa em ra và nói thẳng vào mặt anh rằng “tôi có chết cũng không bao giờ yêu người bằng tuổi”.Thế nhưng sau những lần tình yêu thất bại em lại nằm ôm gối khóc nức nở và gọi điện chút hết nỗi buồn với anh.Nếu như là một người khác có lẽ họ sẽ khinh bỉ em căm hận em mà vui mừng nguyền rủa khi em bị như vậy nhưng còn anh đã lắng nghe và khuyên nhủ em đừng buồn và nói còn có anh sẽ luôn bên em và che chở cho em.
Em cảm động lắm và nỗi buồn của em cũng vơi đi nhưng sau đó em lại lãng quên anh và tiếp tục hành trình yêu đương của mình.Mọi người ai cũng khuyên em nên yêu anh vì anh được cả ngoại hình và hiền lành tốt bụng nhưng em lúc nào cũng chê anh trẻ con còn anh thì vẫn kiên trì âm thầm dõi theo từng bước chân em đi.Em đi học xa nhà còn anh thì không đõ năm đầu phải ở lại thi năm sau nhưng anh vẫn đều đặn 4 ngày/tuần ghé thăm nhà em.Bố mẹ và mọi người trong gia đình em đều coi anh như con cái trong nhà và để an ủi anh nên đã nhận anh làm con nuôi.
Ra trường rồi em cũng xin được vào 1 công ty lớn của Thái Lan như em đã từng mơ ước khi đó em đang yêu một người Trung Quốc và nghĩ rằng sẽ lấy họ.Anh như hoàn toàn mất hy vọng anh đã chán trường lao vào hút thuốc và kiếm tiền để quên em.Em còn nhớ Tết năm nào anh cũng xuống mừng tuổi em nhưng năm đó không còn thấy anh đâu nữa, bố mẹ ai cũng hỏi và em chỉ trả lời rằng anh không xuống thì thôi mà.Thời gian trôi qua cũng đã 8 năm từ ngày mình quen nhau em cũng đã không trọn vẹn với mối tình Việt – Trung em lại cô đơn một mình em mặc dù vây quanh em là bao nhiêu người muốn chiếm được trái tim em nhưng có lẽ với em vậy là quá đủ em đã quá mệt mỏi.Em lao vào làm việc thật tôt để mong có được vị trí tốt và em đã thành công với vị trí là một kế toán trưởng trẻ tuổi.
Em cũng không còn nhớ ngày nào giờ nào phút nào và giây nào em lại cầm điện thoại và gọi cho anh ,anh đã ngạc nhiên lắm.Rồi cứ như vậy mình gọi điện cho nhau nhiều hơn thường xuyên hơn em thấy lòng mình vui lắm khi anh nói anh vẫn chưa yêu ai và thấy con tim em ấm lại khi anh nói tình yêu anh dành cho em vẫn còn nguyên vẹn.Em đã bắt đầu thấy nhơ nhớ anh khi đến giờ đó mà chưa thấy anh gọi điện hay nhắn tin, rồi khi anh gọi em lại giận hờn vô cớ có phải em đã yêu anh?
Đến ngày 10-11-2008 cả ngày anh không gọi điện nhắn tin cho em em gọi anh cũng không nghe em thấy lo lắng và sốt ruột cảm giác như anh là người rất quan trọng với em vậy.Và đúng 5h ngày hôm đó anh xuất hiện với 1 bó hoa hồng chỉ có 8 bông và một bưu thiếp ngay trước cửa văn phòng em,mặc cho mọi người nhìn ngó anh đã tỏ tình với em, không lời nào diễn tả được hạnh phúc em lúc này em đã ôm chầm lấy anh đây cũng là cái ôm đầu tiên em dành cho anh sau 8 năm qua đi.Tình yêu của chúng ta bắt đầu từ đó,em nhớ lần đầu tiên mình giận nhau em đã không nghe máy của anh không gặp anh vậy mà anh đã xuống cửa xóm trọ của em và đứng chờ em cả đêm ngoài trời đông giá buốt như vậy chỉ mong em tha lỗi.Nhiều thật nhiều những kỷ niệm của chúng ta rồi những ngày chủ nhật anh đưa em đi lòng vòng quanh Hà Nội và anh nói em thích chỗ nào sau này mình sẽ chụp ảnh cưới ở đó.
Yêu anh môi em luôn trọn vẹn nụ cười của hạnh phúc, em như đắm chìm trong chuyện cổ tích tình yêu và em đã nghĩ cuộc đời em từ nay sẽ được hạnh phúc.Con tim em lạnh lẽo và cô đơn cùng thể xác em trong căn phòng nhỏ bé chật chội với những con cá sấu hay gấu bông mà anh tặng cho em,em thu mình lại ngồi ôm gối và nghĩ về anh với những giọt nước mắt lã chã rơi.Em không tin vào sự thật rằng em đã mất anh và tại sao giờ đây em mới nhận ra lỗi lầm và khuyết điểm của em để rồi em chỉ có thể than thở trách móc khi nó đã quá muộn màng.
Anh nói rất đúng tình yêu gắn liền với sự vị tha sự cảm thông và chia sẻ nhưng có lẽ em đã đánh mất nó.Anh nói em luôn tự tin vì có nhiều người theo đuổi và lúc nào giận nhau em cũng đòi chia tay và nói là ” anh mà buôn em ra khối người nhảy vào, em chỉ cần gật đầu là anh mất em mãi mãi”.Em chỉ biết nói cho sướng mồm mà không biết rằng điều đó làm tổn thương anh ghê gớm, anh luôn bảo em phải đặt mình vào địa vị của người khác để hiểu được suy nghĩ của họ nhưng lúc đó em chẳng quan tâm gì cả giờ đây em mới biết rằng bấy lâu nay anh chịu thiệt thòi vì em quá nhiều.Giờ đây ngồi nghĩ lại mới biết rằng em đã quá sai rồi em bối rối không biết phải làm gì để tìm lại tình yêu nơi anh và tìm lại anh giữa cả khoảng trời rộng lớn này.
Mỗi ngày em đều sẽ nhắn tin cho anh dù cho em biết em sẽ chỉ là nói chuyện một mình em nhưng em vẫn muốn làm vì em hy vọng anh sẽ đọc nó và sẽ suy nghĩ lại.Em biết hy vọng của em lúc này là rất nhỏ bé mong manh nhưng em vẫn sẽ hy vọng như ngày xưa anh từng hy vọng để mong hy vọng này an ủi lòng em.Giá như em chịu nhún nhường, giá như em đừng bướng bỉnh và giá như em cố nắm chặt
tay anh lại thì có lẽ giờ em không đau khổ thế này.Tình yêu của chúng ta không dễ gì có được từ lúc mẹ anh phản đối nhưng anh đã tuyên bố rằng anh không thay đổi và không lấy ai khác ngoài em nhưng giờ đây anh ơi mẹ đã đồng ý đã rất quý em rồi thì mọi chuyện lại kết thúc thế này.Một ngày, hai ngày và rất nhiều ngày em đi lang thang đến những nơi anh thường đưa em tới mong sẽ bắt gặp bóng dáng quen thuộc của anh ở đó nhưng em đã thât vọng tràn trề khi biết anh đangở cách xa em hàng trăm cây số.
Có phải cả 2 cần phải có thời gian để suy nghĩ lại và em sẽ chờ ngày anh trở về cùng với tình yêu và nỗi nhớ cho em, lúc đó em sẽ nói rằng “yêu thương đã quay về”.Em hy vọng ngày đó đến thật nhanh và em sẽ không bao giờ để mất anh nữa.
(Writer: kimchi87 from vnthutinh.com)