Tôi yêu em…một người sếp


Là một sinh viên tốt nghiệp loại giỏi, tôi ra trường mà không mấy khó khăn để kiếm được cho mình một công việc ổn định với đúng chuyên ngành mình đã học. Tôi được nhận vào một công ty danh tiếng chuyên về chứng khoán- một nơi mà kinh tế, tài chính luôn là mối quan tâm hàng đầu.
Tôi cứ ngỡ môi trường toàn kinh tế, tài chính nghiêm ngặt như thế thì chắc hẳn sẽ không thể nào có được những chuyện tình cảm đầy lãng mạn và cảm động như những ngành nghề khác được. Cái suy nghĩ đó cứ lấn át trong đầu tôi cho đến khi tôi gặp được em…một trưởng phòng xinh đẹp và đầy tài năng. Khi vào làm trong công ty, người đầu tiên tôi tiếp xúc cũng là em, em hướng dẫn tôi từ những thứ nhỏ nhặt nhất, giải thích cho tôi hiểu những gì mà tôi đã được học trong trường khác hoàn toàn với lại môi trường làm việc ở đây. Em giảng giải cho tôi một cách say sưa, còn tôi thì cứ ngỡ mình đang chìm đắm trong mê ảo và mộng mị. Có cái gì đó khẽ len lỏi vào trong trái tim tôi, nhè nhẹ nhưng cũng thật mạnh mẽ.

Tôi bắt đầu làm quen với công việc hàng ngày của mình và cũng bắt đầu làm quen với một cuộc sống có em bên cạnh giúp đỡ tôi. Sự nhiệt tình, lòng hăng say của em đã giúp tôi trưởng thành hơn trong công việc rất nhiều. Tôi thích ứng rất nhanh và dần dần tôi cũng đã lấy được lòng tin của công ty về một tập sự mới tập tành như tôi. Tôi hay được công ty giao cho trách nhiệm giúp đỡ em trong công tác, phụ giúp em trong lĩnh vực quản lý cũng như tiếp thị môi trường. Cũng chính vì thế mà tôi được ở gần em nhiều hơn, được nói chuyện với em nhiều. Đôi lúc thấy em cáu khi gặp một áp lực nào đó từ phía khách hàng, cũng như phía công ty mới khiến tôi hiểu được phần nào những lo lắng của một trưởng phòng như em. Đã hơn 24 tuổi đầu mà chưa một lần nào em biết được thực sự 2 tiếng yêu thương. Em giỏi trong lĩnh vực quản lý nhưng lại rất kém trong chuyện tình cảm. Những lần nói chuyện, trao đổi với em thì thi thoảng tôi vẫn đề cập đến chuyện tình cảm thì em lại lảng tránh ngay và nói sang chuyện khác. Nhiều lần như vậy khiến cho tôi có cảm giác giống như em đang lẩn tránh tôi vậy.
Cho đến một ngày vô tình tôi đọc được dòng tin nhắn trên yahoo của cô ấy là: “ Chị ơi, mẹ ở nhà ốm lắm rồi, chị có tiền không? Gửi về cho mẹ đi…mẹ cần chị lắm”. Một chút ngỡ ngàng xen lẫn một chút bối rối. Cả ngày hôm ấy tôi không thể nào tập trung làm việc được, cái tin nhắn đó cứ mãi ám ảnh tôi, nó khiến tôi tò mò hơn bao giờ hết. Nghĩ tùm lum một hồi tôi cũng nhận ra được sơ sơ vấn đề của cô ấy, thì ra không phải cô ấy không biết yêu thương, nhưng có những việc cô ấy cần làm hơn tình cảm trai gái đó là tình mẫu tử. Cảm giác lòng mình như nghẹn lại, đăng đắng và mặn chát. Một chút ăn năn cứ xen lấn vào suy nghĩ của tôi. Vì phải lo cho gia đình như thế, mà cô ấy đã không nghĩ đến bản thân mình, bỏ mặc tình cảm trai gái chỉ để toàn tâm lo cho gia đình. Tôi thực sự ngưỡng mộ không chỉ vào tài năng, mà còn cả đạo đức của em- một người sếp của tôi. Tình cảm của tôi bắt đầu nảy sinh từ đấy, tôi thương em, quan tâm tới em, tới cảm xúc của em nhiều hơn. Hay đưa em đi đâu đó để khuây khỏa đầu óc và hay làm trò ngộ nghĩnh để làm em vui. Tôi làm tất cả những gì có thể chỉ để cho em cảm thấy một cảm giác- cảm giác bình yên thực sự.
.
Tôi quan tâm tới em được khoảng 1 tháng thì cô ấy nhận ra tình cảm của tôi dành cho em không phải là tình cảm của một lính mới dành cho sếp mà là một tình cảm gì đó đặc biệt như tình yêu. Thế là cô ấy bắt đầu lẩn tránh tôi, những buổi nói chuyện của hai người giảm dần và mỗi khi tôi đề cập đến chuyện tình cảm của tôi dành cho cô ấy thì cô ấy lại bắt đầu quay sang chuyện khác. Nếu có nói thì họa chăng cũng chỉ được một câu là: “ Giờ em chưa có ý định gì về mặt tình cảm, em hiểu tình cảm của anh dành cho em, nhưng xin lỗi em không thể đón nhận nó”. Lúc đó tôi chỉ biết im lặng và đồng ý với cô ấy. Và tôi cũng nói với cô ấy: “ Uh, từ nay anh sẽ không nói đến chuyện tình cảm nữa, nhưng hãy cho phép anh được ở bên em, chăm sóc em, được chứ”. Cô ấy mỉm cười và đồng ý. Tôi thật sự sung sướng vì điều đó. Tôi biết tôi yêu cô ấy rất nhiều, chỉ cần ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc cho cô ấy đối với tôi là quá đủ, được ở bên cạnh có lẽ là ân huệ lớn nhất của tôi rồi. Và chắc hẳn trong một thời gian không lâu nữa, khi mà cô ấy đã sẵn sàng trong chuyện tình cảm thì chúng tôi sẽ có thể sánh bước bên nhau rồi. Hai người cùng mỉm cười, chắc hẳn suy nghĩ của cô ấy cũng giống tôi. Hai bàn tay siết chặt, bước đi trong mưa…cơn mưa và hạnh phúc
Hoangtuan.yeuyeu forumvnthutinh.com