Mất tờ biên lai quan trọng, nó lục tung cả phòng, cố kiếm cho được…
Cả một mớ hỗn độn những giấy tờ. Vô tình, nó nhìn thấy ảnh của anh, tấm ảnh và những bức thư anh viết cho nó, nó viết cho anh và những kỉ vật tình yêu của anh và nó…
Quen nhau bốn năm, khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không đủ ngắn để có thể làm nỗi đau trong nó và anh nguôi ngoai. Khoảng thời gian có anh là những khoảnh khắc đẹp của nó về tình yêu…
Những kí ức năm xưa lại ùa về… Tình yêu thuở học trò sao lại đáng yêu thế, không toan tính, không lo nghĩ, thật trong sáng, vô tư… Ấy vậy mà tất cả lại thay đổi, dễ dàng, vì nó…
Anh yêu nó, yêu nhiều hơn cả bản thân anh. Nó biết, biết rất rõ điều đó, qua những cử chỉ, những hành động, những gì mà anh làm cho nó.
Lần thứ nhất nó nói chia tay… Anh ngồi một mình dưới mưa, không trách nó lời nào… chỉ mong nó quay lại với anh…
Lần thứ hai nó nói chia tay… Nó quay đi, anh nắm lấy bài tay nó, không buông, anh sợ mất nó, sợ nó sẽ rời xa anh thật sự… Sinh nhật nó, anh mua bánh kem, tặng quà cho nó, viết thư cho nó, xin lỗi nó vì năm nay không thể dự sinh nhật cùng nó được…
Lần thứ ba nó nói chia tay, anh lặng im, không nói một lời, anh quay đi… Ba ngày sau, nó nhận được tin nhắn hẹn gặp mặt của anh, nó tránh mặt, không gặp… Nhưng nó không thể lẩn tránh mãi được, nó không muốn anh vì nó mà đánh mất tất cả…
” Vì sao em lại tránh mặt anh, anh chỉ muốn gặp em để đưa thứ này cho em, không lẽ như thế là quá đáng sao???”
Nó cầm trên tay phong thư anh đưa, nặng trĩu, nặng trĩu đôi tay và nặng trĩu nỗi lòng…
Ngốc à, mi thừa biết là kết quả sẽ như thế, sao mi còn buồn chứ? Chẳng phải đây là kết cục mi mong chờ hay sao?…
Trong phong thư là một lá thư dài anh viết, những tấm ảnh của nó và anh và đôi nhẫn mà suốt bốn năm, anh và nó đã đeo trên tay với bao hứa hẹn…
Dù là vậy nhưng anh vẫn nói sẽ chờ đợi nó, chờ câu trả lời sau cùng của nó… Nó khóc, run run cầm chiếc điện thoại, nhắn những dòng tin mà nó biết chắc rằng anh sẽ rất đau khi nhận được… Chiếc điện thoại reo lên, tin nhắn của anh hiện ra “Vậy là mình đã xa nhau phải không em? Vậy là anh đã bất lực, không thể giữ được người mình yêu. Chúc em hạnh phúc!”
Nó cảm thấy bản thân mình tàn nhẫn, lạnh lùng, nó ghét bản thân lắm, tại sao nó có thể làm anh buồn chứ? Giá như nó đừng yêu anh, giá như anh đừng gặp nó, giá như…giá như…
“Nhưng anh ơi! Em thật sự có nỗi khổ riêng, em không thể ích kỷ giữ anh mãi bên mình như thế được… Vì em, anh đã bỏ cả cơ hội sang nước ngoài học tập, vì em, anh đã hi sinh và đau khổ quá nhiều… Hãy đi tìm một hạnh phúc mới, một người yêu anh hơn em, anh nhé…”
Nó khóc, những giọt nước mắt tuôn rơi… Ngoài kia, bầu trời đêm tĩnh mịch, không gian lặng yên, vẳng đâu đó từ xa xăm vọng về lời hứa: “Ta sẽ mãi mãi bên nhau”…
Cả một mớ hỗn độn những giấy tờ. Vô tình, nó nhìn thấy ảnh của anh, tấm ảnh và những bức thư anh viết cho nó, nó viết cho anh và những kỉ vật tình yêu của anh và nó…
Quen nhau bốn năm, khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không đủ ngắn để có thể làm nỗi đau trong nó và anh nguôi ngoai. Khoảng thời gian có anh là những khoảnh khắc đẹp của nó về tình yêu…
Những kí ức năm xưa lại ùa về… Tình yêu thuở học trò sao lại đáng yêu thế, không toan tính, không lo nghĩ, thật trong sáng, vô tư… Ấy vậy mà tất cả lại thay đổi, dễ dàng, vì nó…
Anh yêu nó, yêu nhiều hơn cả bản thân anh. Nó biết, biết rất rõ điều đó, qua những cử chỉ, những hành động, những gì mà anh làm cho nó.
Lần thứ nhất nó nói chia tay… Anh ngồi một mình dưới mưa, không trách nó lời nào… chỉ mong nó quay lại với anh…
Lần thứ hai nó nói chia tay… Nó quay đi, anh nắm lấy bài tay nó, không buông, anh sợ mất nó, sợ nó sẽ rời xa anh thật sự… Sinh nhật nó, anh mua bánh kem, tặng quà cho nó, viết thư cho nó, xin lỗi nó vì năm nay không thể dự sinh nhật cùng nó được…
Lần thứ ba nó nói chia tay, anh lặng im, không nói một lời, anh quay đi… Ba ngày sau, nó nhận được tin nhắn hẹn gặp mặt của anh, nó tránh mặt, không gặp… Nhưng nó không thể lẩn tránh mãi được, nó không muốn anh vì nó mà đánh mất tất cả…
” Vì sao em lại tránh mặt anh, anh chỉ muốn gặp em để đưa thứ này cho em, không lẽ như thế là quá đáng sao???”
Nó cầm trên tay phong thư anh đưa, nặng trĩu, nặng trĩu đôi tay và nặng trĩu nỗi lòng…
Ngốc à, mi thừa biết là kết quả sẽ như thế, sao mi còn buồn chứ? Chẳng phải đây là kết cục mi mong chờ hay sao?…
Trong phong thư là một lá thư dài anh viết, những tấm ảnh của nó và anh và đôi nhẫn mà suốt bốn năm, anh và nó đã đeo trên tay với bao hứa hẹn…
Dù là vậy nhưng anh vẫn nói sẽ chờ đợi nó, chờ câu trả lời sau cùng của nó… Nó khóc, run run cầm chiếc điện thoại, nhắn những dòng tin mà nó biết chắc rằng anh sẽ rất đau khi nhận được… Chiếc điện thoại reo lên, tin nhắn của anh hiện ra “Vậy là mình đã xa nhau phải không em? Vậy là anh đã bất lực, không thể giữ được người mình yêu. Chúc em hạnh phúc!”
Nó cảm thấy bản thân mình tàn nhẫn, lạnh lùng, nó ghét bản thân lắm, tại sao nó có thể làm anh buồn chứ? Giá như nó đừng yêu anh, giá như anh đừng gặp nó, giá như…giá như…
“Nhưng anh ơi! Em thật sự có nỗi khổ riêng, em không thể ích kỷ giữ anh mãi bên mình như thế được… Vì em, anh đã bỏ cả cơ hội sang nước ngoài học tập, vì em, anh đã hi sinh và đau khổ quá nhiều… Hãy đi tìm một hạnh phúc mới, một người yêu anh hơn em, anh nhé…”
Nó khóc, những giọt nước mắt tuôn rơi… Ngoài kia, bầu trời đêm tĩnh mịch, không gian lặng yên, vẳng đâu đó từ xa xăm vọng về lời hứa: “Ta sẽ mãi mãi bên nhau”…
littlecat forumvnthutinh.com