Em yêu dấu,
Uyên em, những ngày tháng mặn nồng của hai đứa mình luôn hiện về trong anh từng giấc ngủ, những trằn trọc những nỗi nhớ thương luôn cứ dày vò anh. Anh nhớ em, nhớ như điên dại, nhiều lúc anh muốn hét thật to lên rằng em ơi. Song anh biết, cho dẫu thế nào đi chăng nữa anh cũng không thể thay đổi được gì. Em đã xa anh, đó là sự thật.
Có thể bức thư này không đến được với em, cũng có thể không bao giờ em đọc nó. Nhưng anh vẫn viết, anh sẽ cố gắng viết để gửi cho em, một lời cuối cùng anh nói đến. Em thương yêu, gần 5 năm biết và yêu nhau, cuộc đời đày đọa chúng ta quá nhiều đau khổ, chúng ta vẫn luôn nói rằng hiểu nhau, yêu nhau và đến khi kết thúc chuyện tình này thì em nói rằng anh chẳng hiểu gì em cả.
Phải, anh là một người không tốt, không tốt cả về con người lẫn tình cảm của bản thân mình. Anh quá ích kỷ với chính bản thân mình và với cả em. Anh chỉ biết rằng anh yêu em, em luôn hiện hữu trong trái tim anh dẫu thời gian có trôi đi nhanh nữa. Trong những năm tháng qua, anh đã quên mất rằng để có ngày hôm nay, anh đã có một bóng hình chia sẻ với anh như thế nào. Anh mải mê theo đuổi một giấc mộng làm giàu, anh mải mê với công việc, với những người bạn khác mà quên mất rằng người quan trọng nhất trong cuộc đời mình đó chính là em.
Anh tồi tệ quá phải không em? Đúng vậy, sự lựa chọn của em là một điều đúng đắn, rất đúng mặc dù anh không thể chịu nổi cái cảm giác mất em trong cuộc đời mình. Em vẫn thường nói với anh, vì đôi ta là của nhau,nhưng cho đến bây giờ thì chúung ta mỗi người đều có một con riêng và mãi mãi mất nhau trong đời. Thế nhưng bây giờ, mặc dù em còn hiện hữu bên anh, nhưng em đã xa anh nhiều quá.
Thời gian đã qua đi không thể lấy lại, nước mắt đã rơi càng không thể thu về. Đến với anh sau ngần ấy năm có biết bao nhiêu lần em phải khóc, phải trăn trở, phải lo toan cho cuộc sống của anh. Anh nhớ, anh biết và anh càng không thể tha thứ cho mình vì những tổn thương đã gây ra trong em.
Anh cũng biết rằng, giờ đây trong em có rất nhiều điều phải suy nghĩ anh có giải thích trăm ngàn lần đi nữa cũng chẳng bao giờ có thể thanh minh bất cứ điều gì. Tuy nhiên em ạ, vì lần cuối cùng anh viết cho em nên mong em cho anh nói một vài điều tự trái tim mình.
Em có nhớ thời gian anh ở HÀN QUỐC ko? Chắc em không hiểu hết những nỗi niềm mà anh phải chịu đựng, cuộc sống không khó khăn nhưng nó cứ như là những ngày anh đi tù đày. Thêm vào những lời dèm pha từ những người khác, anh thà rằng từ bỏ họ để đến bên em.
Anh không phải một người biết ga lăng hay chiều chuộng, cuộc sống của anh vốn phải tự vươn lên trong sự thiếu thốn tình cảm gia đình. Rồi anh gặp em, em không sắc sảo, xinh đẹp như những người con gái khác, nhưng em có một trái tim, một tấm lòng mà anh hằng mong mỏi. Ta đến bên nhau trong sự tự nguyện, chúng ta yêu nhau đâu phải bởi sang giàu.
Em à, sau ngần ấy năm chúng ta ở bên nhau và em thường chăm lo cho anh và gd anh, anh thật cảm động, anh nghĩ rằng sau ngày anh về em sẽ là người vợ yêu của anh , và mãi mãi bên anh vậy ma mọi chuyện ko như ý,và cho đến ngày hôm nay anh đã mất em trong cuộc đời này, sao đến lóc tình cảm của chúng mình chín muồi thì em mới chia tay anh. Sao em không chia tay anh khi tình cảm chúng ta chưa ở độ chín muồi, sao em không từ bỏ anh sau những lần anh nông nổi. Em từ bỏ anh khi anh cần em nhất, nỡ lòng nào em làm thế sao em? Anh vẫn biết tất cả đều là lỗi của anh và em cũng đã cho anh một cơ hội nhưng anh cha kịp nắm lấy cơ hôị đó thì em đã thu nó về
Với từng đó thời gian ta quen nhau, chắc em cũng biết rằng anh không bao giờ xin người khác cho anh một cơ hội, anh luôn tự tìm lấy cơ hội của chính mình. Nhưng anh nhớ ngày đó, anh đã hỏi em rằng có thể cho anh them một cơ hội nào nữa không? Song anh nhận được sự cương quyết đến ghê sợ từ em.
Một khoảng thời gian dài khi anh đang ở bên HÀN QUỐC ,và cho đến bây giờ anh suy nghĩ rất nhiều Thật sự anh muốn thay đổi lại mình em ạ, anh đã suy nghĩ và anh quyết định sẽ dành thời gian để quan tâm đến em, sẽ hạn chế những gì phù phiếm để có thêm nhiều thời gian để anh có thể nói cho em hiểu đượcc tình cảm của anh dành cho em
Song như người ta thường nói, cái gì mình đã nắm trong tay mà không biết gìn giữ thì rồi cũng mất. Và sự thật là anh đã mất em. Anh đã cố gắng, đứng vững để nhìn em trong những ngày qua. Anh vốn tưởng anh rất cứng rắn nhưng hóa ra anh thật yếu mềm. Anh đã không thể giữ được em.
Và anh biết, em đã có người khác, có một người quan tâm và chăm sóc em. Rất có thể đó sẽ là chồng tương lai của em. Anh sẽ không chúc em hạnh phúc đâu, bởi anh biết với những gì đã trải qua em sẽ chẳng có hạnh phúc. Tất cả chỉ là bước đi trong sự buồn dầu
Cũng hay, hóa ra tình cảm là thứ có thể thay đổi nhanh đến vậy, có lẽ rằng em nghĩ anh là người yêu hoa lá yêu qua đường để về sau ai là người gánh hậu quả. Nhưng em ạ, nếu quả thật có suy nghĩ đó trong em thì đúng như em nói, em đã không còn yêu anh.
Anh đã khóc, em cũng đã biết và em nói với anh rằng em rất súc động khi anh khóc vì em vì tình yêu của chúng ta . anh đã tự hỏi rằng không biết tự lúc nào anh trở thành oan nghiệt trong em. Để đến mức em thay lòng đổi dạ đến như vậy. Anh biết đó là cái giá mình phải trả nên anh đang trả nó dần dần. Anh sẽ ngày ngày gặm nhấm một chút, gặm cho đến khi nào nỗi đau này tan đi.
Dẫu thế nào đi nữa, anh cũng cảm ơn em đã đến bên anh trong cuộc đời này. Cảm ơn em đã sưởi ấm trái tim anh trong suốt những tháng năm khó khăn nhất. Dẫu biết những ngày tháng sau này có thể khó khăn hơn, nhưng anh sẽ cố gắng sống tốt, sống để ít nhiều rằng em cũng không phải ân hận vì một lần yêu anh.
Hãy cho phép anh được ôm chặt em một lần nữa trong tâm tưởng của mình, một lần như lúc anh ôm em và hỏi rằng em có còn yêu anh không? Chỉ một lần cuối thôi em nhé tình yêu của anh.
HẠNH PHÚC HAY LÀ NỖI ĐAU/ĐI ĐẾN TẬN CÙNG CŨNG CHỈ LÀ NƯỚC MẮT!!!!!!!
Kỷ niệm khó phai
***văn C…. ***
Vnthutinh.com