Ông nội yêu!
Đây là lần cuối cùng em gọi anh với biệt hiệu này,vì giờ đây nó đã không còn dành cho em nữa. Ngày tháng cứ trôi đi cứ ngỡ rằng em sẽ không quên được anh. Mọi kỷ niêm buồn vui trong quá khứ của chúng ta em đã cố tình gói ghém vào hộp kỷ niêm. Con đường em đi đã mất dần bóng dáng anh. Khi em vượt qua được thời gian đau buồn này em cảm thấy mình thật mạnh mẽ, bởi trong thâm tâm em chưa bao giờ sẽ nghĩ rằng em se phải yêu một ai khác mà không phải anh. TÌnh yêu trong em dành cho anh quá lớn. Mọi thứ về anh phải là nhất, là số một trong khi yêu người ta mù quán phải không anh? Anh phụ bạc, anh vô tình hà cớ gì em phải giận, em phải buồn, phải đau. Cuộc sống có rất nhiều người tốt với em hơn anh, quan tâm em hơn anh, yêu thương em hơn anh vậy tại sao em phải hận anh. Cuộc đời là sự tái ngộ, sự chia ly hà cớ gì em phải hận anh. Mình phải sống tốt, sống cho anh thấy rằng không có anh em vẫn đủ mạnh để bước đi một mình.
Vòng xoay cuộc đời đã cho em gặp anh, yêu anh. Hạnh phúc đến với em cao bất tận nhưng đau thương cũng tận vực thẳm. Ah bảo chúng ta nên cho nha một khoảng lặng. Chắc anh sẽ băn khoăn vì sao em không khóc, em không gọi điện, không nhắn tin. Em thực sự đã làm được không phải vì em kiêu kỳ, tự ái khi lần đầu tiến bị “đá”. Nhưng em muốn anh hiểu rằng” cái gì không thuộc về em mãi mãi sẽ không là của em” dù em có yêu anh hơn người em sau này chẳng hạn thì anh cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Không có ý nghĩa gì hết. Em không thich sự cầu xin, không thich bi lụy trước mặt anh có thể về nhà em khóc thật nhiều, em đau thật nhiều. Ấn tượng ban đầu của anh về em như thế nào thì bây giờ vẫn mãi là như vậy. Đủ mạnh mẽ để lớn, đủ mạnh mẽ để chống chọi với khó khăn thì em cũng đủ khả năng để chống chọi với mọi nỗi đau trên cuộc đời này.
Khi anh bước ra khỏi cuộc đời em gây cho em nhiều thất vọng, nhiều tổn thương. A ra đi mà không có lý do chính đáng. A làm em mất niềm tin vào tình yêu. E sợ phải bước vào một thế giới ai đó. Em sợ yêu một ai đó. Tình cảm mới làm em thấy vui nhưng sao em không giám đón nhận, biết đâu mới đầu họ cũng tốt như anh, cũng hoàn hảo như anh nhưng thời gian sẽ làm biến dạng, bóp méo suy nghĩ của họ. Giờ có nhiều người tốt lắm anh à, em cảm thấy được bình an, thoải mái nhưng em không đủ tự tin để đón nhận tình cảm mới. Mặc dù giờ đây anh không còn nguyên lành trong em nữa.
Anh à! Hôm nay khi em viết những giòng này để nói về anh và em, nói về cuộc tình đẹp lần cuối cùng. Thời gian ta xa nhau cũng lâu rồi nhỉ. Từ nay em quyết định sẽ quên anh, gói tất cả những gì thuộc về anh thành kỷ niệm. Mỗi người có một hành trình riêng. Em cũng vậy chuyến xe em đi tiếp theo không còn hình bóng anh nữa, em không biết ai sẽ cùng em trên chặng đường “hạnh phúc” còn lại. Nhưng chắc chắn một điều rằng đó không phải anh! Chúc anh hạnh phúc với con đường mà anh đã chọn.
Đây là lần cuối cùng em gọi anh với biệt hiệu này,vì giờ đây nó đã không còn dành cho em nữa. Ngày tháng cứ trôi đi cứ ngỡ rằng em sẽ không quên được anh. Mọi kỷ niêm buồn vui trong quá khứ của chúng ta em đã cố tình gói ghém vào hộp kỷ niêm. Con đường em đi đã mất dần bóng dáng anh. Khi em vượt qua được thời gian đau buồn này em cảm thấy mình thật mạnh mẽ, bởi trong thâm tâm em chưa bao giờ sẽ nghĩ rằng em se phải yêu một ai khác mà không phải anh. TÌnh yêu trong em dành cho anh quá lớn. Mọi thứ về anh phải là nhất, là số một trong khi yêu người ta mù quán phải không anh? Anh phụ bạc, anh vô tình hà cớ gì em phải giận, em phải buồn, phải đau. Cuộc sống có rất nhiều người tốt với em hơn anh, quan tâm em hơn anh, yêu thương em hơn anh vậy tại sao em phải hận anh. Cuộc đời là sự tái ngộ, sự chia ly hà cớ gì em phải hận anh. Mình phải sống tốt, sống cho anh thấy rằng không có anh em vẫn đủ mạnh để bước đi một mình.
Vòng xoay cuộc đời đã cho em gặp anh, yêu anh. Hạnh phúc đến với em cao bất tận nhưng đau thương cũng tận vực thẳm. Ah bảo chúng ta nên cho nha một khoảng lặng. Chắc anh sẽ băn khoăn vì sao em không khóc, em không gọi điện, không nhắn tin. Em thực sự đã làm được không phải vì em kiêu kỳ, tự ái khi lần đầu tiến bị “đá”. Nhưng em muốn anh hiểu rằng” cái gì không thuộc về em mãi mãi sẽ không là của em” dù em có yêu anh hơn người em sau này chẳng hạn thì anh cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Không có ý nghĩa gì hết. Em không thich sự cầu xin, không thich bi lụy trước mặt anh có thể về nhà em khóc thật nhiều, em đau thật nhiều. Ấn tượng ban đầu của anh về em như thế nào thì bây giờ vẫn mãi là như vậy. Đủ mạnh mẽ để lớn, đủ mạnh mẽ để chống chọi với khó khăn thì em cũng đủ khả năng để chống chọi với mọi nỗi đau trên cuộc đời này.
Khi anh bước ra khỏi cuộc đời em gây cho em nhiều thất vọng, nhiều tổn thương. A ra đi mà không có lý do chính đáng. A làm em mất niềm tin vào tình yêu. E sợ phải bước vào một thế giới ai đó. Em sợ yêu một ai đó. Tình cảm mới làm em thấy vui nhưng sao em không giám đón nhận, biết đâu mới đầu họ cũng tốt như anh, cũng hoàn hảo như anh nhưng thời gian sẽ làm biến dạng, bóp méo suy nghĩ của họ. Giờ có nhiều người tốt lắm anh à, em cảm thấy được bình an, thoải mái nhưng em không đủ tự tin để đón nhận tình cảm mới. Mặc dù giờ đây anh không còn nguyên lành trong em nữa.
Anh à! Hôm nay khi em viết những giòng này để nói về anh và em, nói về cuộc tình đẹp lần cuối cùng. Thời gian ta xa nhau cũng lâu rồi nhỉ. Từ nay em quyết định sẽ quên anh, gói tất cả những gì thuộc về anh thành kỷ niệm. Mỗi người có một hành trình riêng. Em cũng vậy chuyến xe em đi tiếp theo không còn hình bóng anh nữa, em không biết ai sẽ cùng em trên chặng đường “hạnh phúc” còn lại. Nhưng chắc chắn một điều rằng đó không phải anh! Chúc anh hạnh phúc với con đường mà anh đã chọn.
by anhatinh87@gmail.com