MÌNH CHIA TAY NHƯ THẾ PHẢI KHÔNG EM ????


Em à! Em biết anh có cảm giác thế nào khi em gọi anh là anh không dù đó chỉ là những gì viết trên giấy. Anh cảm thấy thật sự rất vui em biết không? Trước giờ anh luôn mong muốn được người mình yêu gọi là anh nhưng điều đó đối với anh thật khó em ak, ngay cả những ngày tháng anh và em bên nhau. Trước kia anh đã từng rất nhiều lần nài nỉ em việc chúng mình hãy xưng hô với nhau là anh em đi nhưng lần nào em cũng từ chối. Em bảo em không quen và thấy nó kì kì sao đó. Em lại hẹn anh. Anh cố gắng chờ nhưng mãi mãi. “Anh – Anh ơi” – anh không biết tại sao anh lại tha thiết muốn nghe những lời đó đến thế thay vì chỉ xưng hô bằng tên lúc gặp nhau hay chỉ là một kí tự ngắn ngủi là chữ bắt đầu của tên 2 đứa lúc mình nhắn tin cho nhau. Em có nhớ là đã có lúc anh đã nhầm tưởng rằng em đã gọi anh bằng anh nữa chứ, em có nhớ không? Lúc đó anh đã xấu hổ đến thế nào!

Rồi chuyện gì đến rồi cũng đến. Ngày mà anh không mong đợi nhất – ngày mà em chia tay anh. Không, nói đúng lại là một khoảng thời gian mới đúng. Em còn nhớ chúng mình chia tay thế nào không nhỉ? Đó là vào những ngày đầu tháng 5, khi học kì sắp kết thúc, anh nhận ra sự lạnh nhạt mỗi lúc đi bên em, em trông có vẻ khác nhiều so với những ngày khác, em giận dữ, em giận hờn,… Nhiều lúc anh cảm thấy không hiểu em, không hiểu những hành động, những suy nghĩ kì quặc của em. Anh nhận ra rằng đã có điều gì không ổn. Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu anh: Như thế là thế nào? Tại sao em lại làm thế với anh? Em sẽ lạnh nhạt với anh đến khi nào đây? Rồi chuyện của chúng mình sẽ đi đến đâu. Anh ngồi ngẫm nghĩ lại mọi thứ và cố gắng tìm xem anh có làm sai gì không? Không có gì hết mà, anh không làm sai gì cả, tại sao em lại như thế nhỉ? Anh tự nhủ chắc là con gái thường vậy, qua vài bữa lạ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sau đó em dần dần không liên lạc gì với anh nữa. Anh đã nhắn tin, gọi điện cho em rất nhiều nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, không một tin nhắn trả lời, “máy bận” và “không trả lời”.Em làm ra vẻ chẳng biết gì. Rồi cuối cùng chuyện gì đến cũng đã đến. Vào một buổi tối, em gọi cho anh và nói dối anh việc em sẽ vào Sài Gòn học tiếp năm lớp 12. Anh tin điều đó và không một chút hoài nghi nào em ak. Anh nghĩ như vậy chuyện tình yêu của chúng mình vẫn bình thường được mà. Chúng mình chỉ không gặp nhau trong một năm thôi, rồi… sau đó anh cũng vào Sài Gòn mà Nhưng em gạt đi và bảo chúng ta hãy kết thúc đi. Em không cho anh nói gì thêm và cúp máy. Cả đêm đó anh đã rất buồn, anh không biết anh đã ngồi ở ngoài trời bao lâu nữa, thất vọng và chán nản. Anh vẫn nghe rõ từng câu nói của em.Bất chợt anh lặng đi: “Tụi mình chia tay nhau nha!”. Anh biết mọi chuyện thế là hết. Mọi điều lo lắng của anh đều đã trở thành sự thật: “CHÚNG MÌNH CHIA TAY” thật thế sao em? Anh chắc mẩm rằng em đã có người khác rồi, không quan tâm anh nữa, vậy nên em muốn chia tay với anh. Với lại em hoàn hảo vậy sao lại có thể yêu một người có quá nhiều khuyết điểm như anh chứ? Rõ ràng là mình không xứng với cô ấy mà. Vào Sài Gòn còn có nhiều người hợp với cô ấy hơn mà. Anh gạt đi tất cả. Anh cố gắng quên đi mọi thứ càng nhanh càng tốt.Anh tự nhủ: “Mình làm được mà”. Anh phải mất rất lâu, rất lâu để đối mặt với điều đó. Điều gì đó cứ thúc đẩy anh liên lạc cho em, nhưng anh không thể làm được. Anh không hiểu tại sao nữa?
Rồi anh cũng tìm được cách để quên em nhanh nhất. Trong thời gian nghỉ hè anh đã đi làm thêm ở xa nhà, như thế anh sẽ không còn nhớ nhiều đến em nữa. Quả thật thì trong thời gian đó anh đã nhớ đến em ít hơn so với khi còn ở nhà. Nhưng mỗi khi bắt chợt một thứ gì đó liên quan đến em ở đâu đó thì anh lại cảm thấy rất nhớ em. Anh dằn mình lại và cố quên đi. Trong một lần anh đã thử gọi đến em bằng số khác, anh nghe đổ chuông và anh được nghe một bài hát rất hay. Vậy là anh cố gắng tìm ra cho được tên bài hát đó. Em biết bài gì rồi chứ? Lúc đó anh đã nhắn tin với em, anh không biết em có nhận ra đó là anh không nữa. Anh nhắn tin bài hát “Mỉm cười khi anh ra đi” và bảo hay thật. Lúc đó em còn nhớ em đã trả lời gì không nhỉ? Em bảo “tên bài hát không có ý nghĩa gì cả, chủ yếu là lời bài hát thôi”. Anh không biết tại sao em lại nói vậy nữa, anh đã nghe lại rất nhiều lần bài hát đó. Tại sao em lại chia tay anh trong khi em lại có cảm giác như vậy. Và anh không biết người em muốn nói đến trong bài hát này có phải là anh không nữa. Hay ạnh nhầm tưởng chăng? Anh không biết, anh không hiểu mọi thứ. Em biết không? Vậy là từ hôm đó,sau mỗi ngày làm việc, tối nào anh cũng nghe bài hát đó, nghe đi, nghe lại nhiều lần, thật kĩ, chỉ một bài hát đó, bắt đầu suy ngẫm và nhớ về em. Anh không nhớ rõ là đã có lúc nào anh khóc không nữa? Anh về nhà và nơi đầu tiên anh muốn đến nhất là nhà của em. Anh tự hỏi trong thời gian qua có khi nào em nhớ đến anh không nhưng anh thì rất nhớ đến em em ak? Không biết giờ này em đang làm gì? Em đã đi Sài Gòn chưa nữa.Nỗi nhớ em càng vơi dần theo năm tháng.Cuối cùng thì anh cũng đã không còn nhớ đến em nhều nữa.
Mỉm Cười Khi Anh Ra Đi
Lúc anh nói a sẽ gần bên
Lúc anh nói a chẳng rời xa
Trong lòng e hạnh phúc đến biết bao
E chẳng mong gì hơn bên a
Rồi bao tháng năm sống hạnh phúc cùng a
Ngỡ như không gì thể chia cắt tình ta
Trăng và sao cùng nhau chứng giám cho
Lời thể trọn đời yêu a mãi mãi
Rồi từ đâu 1 cơn sóng gió vây quanh
Người e yêu chợt rời xa mãi
Oh…Oh
Đôi tình nhân thiếu vắng 1 người
Một mình e biết sống ra sao?

E chỉ muốn có a thôi ,chĩ muốn mỗi a thôi
E chỉ muốn sẽ được sống bên a trọn đời bên a
E ko cần gì đừng bắt e sốn 1 mình e
Oh…Oh
E chẳng muốn sẽ yêu ai , chẳng muốn sẽ bên ai
E chẳng muốn phải 1 giờ 1 phút sống trong tuyệt vọng
Cố gắng mỉm cười, nuớc mắt nghẹn lời , vẫn cố giữ chặt đôi môi.

Nhưng sau đó anh lại đau thêm lẫn nữa khi biết tin em không hề đi Sài Gòn mà vẫn tiếp tục học ở đây. Tại sao em làm thế? Anh đã làm gì sai chứ? Tại sao em lại lừa dối anh? Lú
c đó anh thật sự rất cần một câu trả lời, một lời giải thích từ em nhưng dù vậy anh không thể gặp trực tiếp em để hỏi được. Ngay cả việc đối mặt với em bây giờ với anh cũng thật khó mà! Anh nhút nhát quá chăng? Anh đã làm gì mà phải xấu hổ không dám đối mặt với em thế nhỉ? Anh không biết nữa. Dù vậy mỗi lần nhìn thấy em ở đâu đó anh đều dõi theo bước chân của em đến khi em khuất hẳn. Anh không biết mình làm thế để làm gì nữa? Quan tâm chăng? Anh đâu có quyền đó chứ? Em đã không còn là của anh nữa rồi mà? Thời gian trôi qua, hằng ngày anh nghe được rất nhiều tin về em từ mấy đứa bạn của anh. Khi em vui anh cũng rất vui, cho dù là em đang ở bên ai cũng vậy. Có đứa còn bảo mầy không giận sao? Anh chỉ cười với tụi nó và tự bảo với mình rằng: “Giận ak! Có gì đâu mà giận chứ? Chỉ là em đang bên người khác thôi mà. Mình đã… chia tay rồi mà. Mày hết cơ hội quay lại rồi!”. Khi nghe em gặp chuyện không may, anh rất bối rối không biết mình phải làm gì và cần làm gì. Anh tự hỏi: Có nên đi thăm em không nhỉ? Mình làm thế có tiện không? Em giờ này thế nào? Đã bớt chưa? Đã khỏe hơn tí nào chưa? Không biết chuyện này có ảnh hưởng đến việc học của em nhiều không nữa? Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu anh. Nhưng cuối cùng anh lại gạt phắt đi tất cả. Thôi không quan tâm làm gì. Mầy đâu là gì của nó đâu? Tại sao phải quan tâm đến vậy chứ? “MÌNH ĐÃ CHIA TAY RỒI MÀ”.
Anh biết là khi bên anh em cảm thấy em không làm gì được cho anh cả ngoài những ưu phiền, mệt mỏi. Anh không nghĩ đây là lí do mình chia tay nhau phải không em? Sự thật là em đã làm được rất nhiều điều cho anh đấy chứ? Anh chỉ cần hằng ngày được ở bên em, được thấy em cười vui là điều hạnh phúc nhất của anh rồi! Vậy nên anh sẵn sàng ra đi nếu như anh không thể mang đến cho em nụ cười, niềm vui như người khác.Trong suốt từ lúc ta quen nhau, chia tay đến tận bây giờ, em luôn để lại trong anh nhiều sự khó hiểu???? Vì sao em chia tay anh? Như em bảo thì anh là một người tuyệt vời chăng? Anh thì không thấy vậy đâu. Em ak, anh đã từng nói một người con gái khác rằng anh và em chia tay nhau chỉ vì một lí do đơn giản: Anh là một người tuyệt vời không phải dành cho em. Vì vậy em không thể bên anh. Khi nghe xong em biết người đó bảo gì không? Người đó bảo lí do lảng xẹt, không đúng gì hết. Tự nhiên vì anh là một nguồi tuyệt vời nên em không thể bên anh. Anh cũng thấy điều đó thật là phi lí???
Em trả lời anh rằng: “Chúng mình sinh ra đã không thuộc về nhau, có lẽ anh sinh ra đã không thuộc về em, vì vậy mà mình xa nhau ak? Anh nghĩ con người ta sinh ra và sẽ không biết được một nửa của mình là ai cho đến khi họ tìm thấy nhau. Anh không tin có một sự sắp đặt trước số phận con người như vậy đâu em ak?? Anh cũng không tin vào hai từ duyên nợ em biết không? Em biết những người tin vào duyên nợ là gì không? Là nhút nhát, là trốn tránh mọi thứ, không dám đối mặt với những khó khăn trước mắt. Anh nói vậy không sai chứ em?
Em nói đúng, chúng mình không như bao cặp đôi khác, ngay cả hoàn cảnh chúng mình quen nhau. Anh vẫn nhớ rất rõ ngày đầu tiên anh và em gặp nhau – một ngày thật đặc biệt với anh. Lúc đó em còn hỏi anh về Trang nữa chứ? Lúc đó anh đang theo đuổi Trang nhỉ? Anh còn nhầm tên em là “hiền” nữa chứ! Cả anh cũng không nghĩ là anh và em đã đến với nhau. Mình đến với nhau thật nhanh và cả lúc chia tay cũng nhanh như vậy nhỉ? Có lẽ tại thời gian chúng ta tìm hiểu về nhau quá ít. Đây có phải là lí do chúng mình chia tay không?
MÌNH CHIA TAY NHƯ THẾ PHẢI KHÔNG EM????
Chúng mình có phải là một cặp đôi hoàn hảo không em? Nếu chúng mình là một cặp đôi hoàn hảo thì em đã không chia tay anh rồi đúng không? Hay em không thích có một sự hoàn hảo giữa hai chúng mình? Tại sao trong thời gian chúng ta quen nhau anh chưa một lần nắm tay, chưa một lần ôm hôn em chứ? Tại vì anh sợ em ak! Anh sợ điều gì ak? Anh sợ em sẽ từ chối anh. Anh không biết lúc bị từ chối như vậy thì sẽ bị xấu hổ đến mức nào. Anh sợ điều đó làm em không thích. Anh sợ làm như vậy thì anh sẽ mất em, mất mãi mãi. Anh không biết đây có phải là lí do “mình chia tay” không nữa. Anh đã sai khi không làm những điều đó phải không em? Tuy chúng mình quen nhau trong thời gian không lâu như vậy nhưng anh luôn thầm cảm ơn em, cảm ơn em về mọi thứ, về tình cảm, về tất cả những gì em đã dành cho anh. Anh không thể quên được những điều đó. Nó thật đẹp với anh. Anh sẽ lưu giữ nó ở một góc nhỏ của con tim, ở một nơi kín đáo nhất để mỗi khi cảm thấy cô đơn, anh sẽ nghĩ tất cả về nó rồi… anh sẽ lại mỉm cười.
Tại sao em biết với anh em không là tất cả chứ? Anh nghĩ là em hiểu với anh em quan trọng đến thế nào. Anh không em nhắc đến người con gái đó trước mặt anh nữa được không? Anh ghét điều đó. Anh trốn tránh gì ak? Không phải vậy đâu em. Cô ấy không như em nghĩ đâu. Cô ấy không hề thích anh. Điều đó là anh có thể chắc chắn. Cô ấy chỉ xem anh như một người bạn thôi em ak. Em cũng đừng nghĩ vì cô ấy mà em gì đó… với anh. Em không muốn yêu anh thì tại sao lại muốn anh không yêu ai khác, muốn anh là tất cả của em chứ? Anh mất hết niêm tin vào tình yêu rồi em ak. Có lẽ anh sẽ không yêu ai khác nữa. Anh sẽ ở vậy một mình anh đến khi nào anh có thể tìm lại chính anh. Anh sẽ chỉ mang lại hạnh phúc cho những người con gái không cần điều đó mà thôi! Em đã cho anh hiểu rằng làm cho ai đó hạnh phúc không đồng nghĩa rằng họ sẽ ở bên mình suốt đời. Anh phải làm sao đây? Tình yêu thật khó định nghĩa em ak. Anh sẽ cố gắng làm được như lời em nói, anh sẽ nói nhiều hơn vã sẽ cố gắng học tập thật tốt. Chúc em luôn vui vẻ và hạnh phúc bên người ấy!

Mà từ nay em hãy xưng hô với anh bằng anh như thế em nhé!

“Anh xin lỗi vì đã cướp mất khoảng trời của em nhưng có người sẽ cho em lại một bầu trời”

Gửi người anh yêu
VLLH

transidai1705
vnthutinh.com