Hằng ngày anh vẫn dõi theo em qua facebook chỉ nhìn thôi, không like, không comment.
Đã 5 năm trôi qua kể từ ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên rồi em nhỉ. Ngày đó em là một cô nữ sinh lớp 10 đầy hồn nhiên và ngây thơ trong tà áo trắng, còn anh là một nam sinh nghịch ngợm nhất lớp và vô tình chúng ta ngồi cạnh nhau. Em thật hiền, nhưng càng hiền bao nhiêu thì lại càng hay bị anh chọc ghẹo bấy nhiêu, ngày đó em cứ gọi anh là “Hai” thú vị thật vì anh cũng muốn có một cô em gái. Thế nhưng một năm học trôi qua anh đã yêu em từ lúc nào cũng chẳng biết nữa và cũng chẳng có ai biết nữa ngoài anh. Mọi chuyện có lẽ sẽ thật tốt đẹp với anh nếu như năm học lớp 11 người đó không xuất hiện trong lớp mình em nhỉ, cái người mà em đang yêu ý. Cùng tuổi với nhau nhưng hắn có vẻ rất “từng trải” trong tình yêu nên dễ dàng biết được tình cảm của anh dành cho em như thế nào và đề nghị giúp anh bày tỏ tình cảm với em. Nhưng đó lại là một sai lầm của anh mà đến khi anh nhận ra thì đã quá muộn, em đã nhận lời yêu hắn mất rồi.
Thời gian cứ trôi qua, em vẫn cứ gọi anh là “Hai” và anh vẫn cứ thầm yêu em. Mỗi lúc lớp mình đi chơi có em anh luôn mang cho mình một cái mặt nạ biết cười nhìn em hạnh phúc vui vẻ bên hắn ta và đôi lúc anh thật hạnh phúc vì có cơ hội được chăm sóc em một chút xíu. 3 năm cấp 3 trôi qua thật nhanh và tình yêu của em với hắn cũng tỷ lệ thuận theo thời gian, trong thời gian đó đã có biết bao lần em gọi điện cho anh và khóc mỗi lần như vậy anh đều là người giúp hai người làm lành với nhau. Ngày làm hồ sơ thi đại học có lẽ vì hai người giận nhau nên em làm hồ sơ thi một trường xa tít ngoài Hà Nội (tôi ở Daklak) anh có nói, có khuyên em như thế nào cũng vô ích. Em ra Hà Nội trước khi anh vào Tp.HCM để đi thi đại học, em gọi điện cho anh và lại khóc một phần em mệt khi đi xe nhưng phần quan trọng là hắn ta chẳng chịu gọi điện cho em lấy một lần và anh lại là chiếc cầu nối của hai người thêm lần nữa.
Mọi chuyện đến bây giờ lẽ ra vẫn rất tốt đẹp nếu anh không uống quá nhiều trong ngày họp lớp cấp 3 của chúng ta trong năm nhất, lúc này em đang là một cô sinh viên của trường HUTECH (sau khi làm lành với hắn ta cô ấy đã nộp nv2) còn hắn là sinh viên khoa xây dựng trường Đại Học Văn Lang và anh đang chờ thi lại. Hôm đó gặp lại em anh đã chẳng kiềm chế nổi tình cảm của mình được nữa, ngay tối đó anh gọi điện và cho em biết rằng anh yêu em nhưng không biết rằng hắn ta cũng đang ở bên cạnh em. Sau ngày hôm đó nhắn tin em không trả lời, gọi điện em cũng không nghe máy và facebook cũng bị chặn. Bạn bè trở nên xa lạ với anh, mọi người đều nghĩ anh là kẻ phá hoại hạnh phúc của hai người, anh cũng chẳng muốn thanh minh làm gì cả.
Hai năm nữa đã trôi qua và hơn một năm anh chưa được gặp em nhưng tình yêu của anh dành cho em vẫn không thay đổi và tình yêu em dành cho hắn cũng vậy. Hằng ngày anh vẫn dõi theo em qua facebook chỉ nhìn thôi, không like, không comment. Em nhớ anh đã nói gì không “Khi nào em cảm thấy mệt mỏi khi bước đi trên con đường đời thì hãy nhớ anh là cái trạm nghỉ em có thể dừng chân bất cứ lúc nào”… tình yêu với anh không nhất thiết là phải có được người anh yêu. Em hãy luôn hạnh phúc và vui vẻ nhé Bé Heo, hai người sắp ra trường nên có lẽ cũng sẽ sớm tổ chức đám cưới thôi nhỉ lúc đó nhớ mời anh nhé và cho anh một lần được nói câu “anh yêu em”.