Anh có yêu em không?

Anh yêu em không?
Anh yêu em không?
Anh yêu em không?
…………………….

Nó muốn hỏi cả ngàn lần như vậy để muốn khẳng định chuyện tình cảm của nó và anh!

Nó yêu anh, yêu nhiều lắm! Nhưng lại luôn phải tự nhủ lòng rằng anh chỉ là một người anh, một người bạn của nó thôi! Cái ý nghĩ đó trói chặt con tim, trói chặt tình cảm của nó. Khiến nó luôn phải cố giữ khoảng cách với anh. Nhưng cái khoảng cách đó cứ gần rồi lại xa, có những lúc hạnh phúc như bên cạnh nó nhưng khi nó muốn nắm giữ hạnh phúc trong tay thì hạnh phúc lại vụt bay thật xa.

Nó đã khóc rất nhiều, nó chẳng giận anh, nó cũng không hận bản thân mình. “Sống có người để mà nhớ, để mà thương, để mà đợi chờ” nó tự an ủi lòng mình thế đấy. Nhưng nó không thể hiểu được vì sao anh lại không dành trọn tình cảm cho nó, cũng không biết là anh có đang yêu nó không, anh có thích nó không? Hay tất cả chỉ là những giây phút yếu lòng rồi lại nhanh chóng vụt qua như cơn gió thoảng.

Cái ôm ấy, nụ hôn ấy nó không quên nhưng chính giây phút đó đã làm cho anh và nó rời xa nhau. Vì sao thế anh? Vì sao anh đến bên nó rồi lại rời xa nó. Không! không một tiếng trả lời, anh lặng lẽ như không có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua vậy? Ngày hôm nay anh lại trở về nguyên vẹn là một người anh mà nó quen biết suốt 5 năm. Nó ghét anh, ghét anh! Sao anh lại làm thế với nó, thà rằng anh đừng gieo hy vọng trong nó, để nó luôn biết rằng anh luôn trân trọng tình cảm của nó, rằng anh luôn coi nó là một người em, đôi khi anh còn thấy như mắc lỗi với nó vì anh không thể đến bên nó.

5 năm cho một tình yêu, quá nhiều hay là chưa đủ? Nó phải làm gì với tình cảm của nó đây? Nó cũng chẳng biết nữa, nó buông xuôi hay nó vẫn đợi chờ?

Nó quyết định chia tay, chia tay khi mà anh chưa từng ngỏ lời yêu nó. Nhưng nó không thể sống mãi thế này được. Nó không còn đủ thời gian để chờ đợi được bất kỳ ai, không đủ niềm tin với một người không bao giờ trao niềm tin đến nó. Nó không muốn gặp anh nữa. Nó không thể cố tình tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì ngày hôm qua.

……………………….

Nhưng hôm nay đây, sao nó thấy nhớ anh đến thế? Nhớ lắm! Có lẽ dòng đời có xuôi ngược về hướng nào nó cũng chẳng bao giờ quên anh, một người nó rất tin tưởng, một người nó nghĩ rằng nó sẽ nhớ suốt cả cuộc đời, một người mà nó vẫn luôn dành một ngăn nhỏ xinh và ấm áp trong trái tim của nó.

Nó vẫn mong được gặp lại anh, chỉ muốn biết rằng anh có khỏe không? anh sống có tốt không? nó chẳng mong muốn có một ưu ái gì mà thượng đế sẽ ban tặng nó. Nó nhớ anh vô cùng, nó mong được anh đến bên nó, muốn được anh ôm chặt lấy tâm hồn như đang vỡ vụn của nó.

Nó phải làm gì với tình cảm của nó đây? Nó cũng không biết nữa, nó vẫn buông xuôi hay nó vẫn đợi chờ. Anh nói với nó là anh sợ làm nó khổ. Nhưng anh có biết rằng anh rời xa nó là việc làm tổn thương đến nó, làm nó khổ biết nhường nào. Để nó luôn phải đặt hàng nghìn câu hỏi vì sao? Vì sao anh đến bên nó rồi lại rời xa nó, khi nó vẫn chưa cảm nhận được hạnh phúc vì có được anh bên cạnh. Nó đã hận bản thân mình vì đã không giữ được anh.

Bây giờ thì nó sợ, nó sợ bước trên con đường không có anh ở bên cạnh, bỗng dưng cái cảm giác trống vắng ào ạt dội vào tâm hồn nó, nó thấy mình như chếnh choáng giữa cuộc đời. Nó yêu anh, nó sợ mất anh nhưng nó lại không thể đến bên anh. Nó lơ đãng đi về phía cuối con đường!
Anh!

“Anh như bọt bong bóng xà phòng vậy, đẹp lắm! Khiến em rất muốn chạm tay vào, nhưng lại sợ khi chạm tay vào rồi thì tất cả đều vỡ tan”

Mai Hương@yahoo.com

vnthutinh.com