Xin lỗi em!

Hôm nay là ngày lễ Valentines chồng ah, nhưng vợ biết với chồng ngày này không có chút ý nghĩa nào cả. Vì chồng vốn quen với cuộc sống như vậy rồi. Từ khi chúng mình lấy nhau, em cảm thấy chắc không có người phụ nữ nào có được những giây phút hạnh phúc như em. Em cảm thấy mình có được sự che trở, có được vòng tay ấm áp, có được tình yêu mà em nghĩ cũng rất nhiều cô gái xung quanh anh khát khao điều đó. Đã vậy, niềm hạnh phúc ấy tăng thêm gấp bội phần khi chúng mình biết được em đang mang 1 bào thai đáng yêu. Còn điều gì hạnh phúc hơn thế nữa đúng không anh? Mặc dù hiện tại về kinh tế chúng mình còn thiếu thốn nhiều, còn phải nhờ vào bố mẹ 2 bên nhưng không hiểu sao điều đó không làm cho em suy nghĩ và giảm bớt đi niềm hạnh phúc khi phải lo toan cho cuộc sống. Vậy mà, anh biết không ngoài những lúc ấy ra em lại rất buồn. Em tin rằng có những lúc nhìn thấy em như vậy anh cũng sẽ đặt câu hỏi tại sao? Thực tình em cũng không muốn thể hiện sự yếu ớt của người phụ nữ trước mặt chồng. 
Vì vậy, có những lúc em cố gắng kìm nén để đến lúc đi tắm hay những lúc chồng ngủ say để có thể khóc 1 mình. Những hành động của anh, những lời nói đôi khi chỉ là sự vô tư của chồng nhưng làm cho vợ buồn rất nhiều. có lẽ trong tâm trí của chồng vẫn chưa quen có 1 cuộc sống gia đình mới. Em sợ nhất là những lúc anh tức giận vô cớ, anh không biết kìm nén những cơn tức và anh có thể làm bất cứ điều gì để giải toả nỗi giận giữ trong anh. Em cũng không dám công nhận rằng mình hiểu biết tất cả, mình trọn trịa về mọi mặt, có những lúc em rất sai nhưng những lúc ấy em cần những lời nói dạy bảo nhẹ nhàng của 1 người chồng chứ không phải là những thông điệp từ hành động xả tức giận mà đôi lần anh làm với người vợ của anh. anh biết không? những lúc như vậy, bao nhiêu tình yêu thương mẹ con em dành cho anh dường như tan biến hết. Rồi bao lần nữa, em muốn tâm sự cùng anh để chúng mình có thể hiểu nhau nhiều hơn nhnưg đó lại là những lần anh không muốn nghe, và lại nói ra những lời lạnh lùng khô khan đến dễ sợ. Anh không biết đâu, cứ mỗi lần như vậy em lại chỉ biết gạt dòng nước mắt để cố gắng hy vọng vào 1 ngày mai chồng mình sẽ thay đổi, sẽ hiểu mình hơn dù chỉ là chút ít thôi cũng được. Đã có những lúc em nghĩ rằng mình buông xuôi cuộc sống nhưng bây giờ em có anh, có con rồi nên không cho phép suy nghĩ của em có những điều đó. Cũng đã có lần anh hỏi em: ” Tại sao mỗi lần về bên này em buồn vậy?”Thật ra, em cũng rất muốn trải lòng mình với anh. 
Nhưng cứ nghĩ đến lời nói, hành động của anh em lại không muốn nói ra 1 điều gì. lại đành giữ trong lòng mình những điều mà mình không thể nói. Và em lại cảm thấy mình mệt mỏi hơn cả về thể xác lẫn tinh thần. Từ ngày mang trong mình đứa con yêu quí, em fải cố gắng rất nhiều, có những lúc em mệt đến nỗi tưởng chừng như không lê nổi từng bước chân, em rất cần chồng chia sẻ công việc với em phần nào đó. Nhưng em biết, cho dù ánh mắt em nhìn anh như thế nào anh cũng không hiểu và không thể cảm nhận được. Đã vậy thì em lại càng không thể nói ra bằng lời. vì em là con dâu nhìn sang bên còn có bố mẹ chồng. Và điều này chồng em lại một lần nữa vô cảm. 
Vì vậy Em lại cố gắng làm những công việc đó 1 mình. Anh ơi! ngày hôm nay, người ta dành cho nhau những món quà thể hiện tình yêu: như bông hồng hay sôcôla…Nhưng em không cần điều đó mà mẹ con em cần duy nhất 1 lời nói ấm áp từ người chồng, người cha yêu quí nhnưg sao cũng không được. Anh lại giận giữ và em lại không thể tiếp tục nói được nữa. Nhưng xin anh hãy hiểu mẹ con em lúc nào cũng yêu thương anh rất nhiều.
www.vnthutinh.com