Anh không biết, sau cái đêm phản bội của anh, người đàn bà ấy đã gửi cho em những bức hình mà đáng lẽ em phải ném nó vào mặt anh cùng chiếc nhẫn cưới anh trao em.
Anh lặng lẽ quay đi, phía bên em là cả một góc trời lạnh lẽo và hơi sương phủ đầy bốn bề. Chỉ có những cánh hoa sữa ngọt ngào với em, ngọt ngào như nỗi đau bất tận anh đem đến…
Nếu như anh không thề hẹn thì em cũng không trách anh bởi sự việc đó cũng không phải tại anh. Nhưng anh không xin tha thứ, không hối hận mà dứt khoát thoát khỏi cuộc đời em.
2 tháng để suy nghĩ trước khi đi đến một cuộc hôn nhân đổ vỡ cũng là từng ấy thời gian em sống trong dằn vặt. 2 tháng với bao kí ức vụn vặt của một chuyện tình đã từng trải qua biết bao sóng gió, bao hiểu lầm, bao hờn giận, bao hiểm nguy… Vậy mà, chỉ bởi một người đàn bà, một người đàn bà đã cam tâm bước vào cuộc hôn nhân của chúng ta khiến anh đã vội xa lìa.
Anh không biết, sau cái đêm phản bội của anh, người đàn bà ấy đã gửi cho em những bức hình mà đáng lẽ em phải ném nó vào mặt anh cùng chiếc nhẫn cưới anh trao em. Nhưng em không làm được. Vì em quá yêu anh và cũng tin rằng anh vẫn yêu em nhiều như thế…
Em vẫn trở dậy nấu cơm thật sớm và pha những tách cafe thật ngon cho anh nhưng em không thể nói những lời yêu thương như trước đây được nữa. Em cảm nhận được rằng, trái tim anh cũng đang tan chảy vì những yêu thương đang rạn vỡ…
Em vẫn thường xuyên nhận được tin nhắn từ người đàn bà kia, một cách trơ trẽn và tàn nhẫn: “Em mong chị sớm ly hôn để em có thể đường hoàng đến với tình yêu của mình”.
Mỗi khi lần dở những tin nhắn ấy, em lại khóc nấc nghẹn lên từng tiếng, khóc để ngập chìm trong đau khổ… Không hiểu anh có biết được nỗi đau này? Giờ sẽ không còn ai gạt nước mắt giùm em nữa, em phải tự mạnh mẽ, phải tự hạnh phúc…
Sẽ không còn những chiều mùa thu lãng đãng cùng nhau đạp xe trên những con phố dài đông đúc. Không còn những cái ôm tự đằng sau vòng ra đằng trước – những cái ôm trọn vẹn của một tình yêu…
2 tháng, anh ít trở về nhà hơn, khuôn mặt phờ phạc hơn và hình dáng uể oải hơn. Những bữa cơm lạnh lùng hơn… Em cứ có cảm tưởng mùa thu không còn là nó nữa, nó đã mang hình dáng của mùa rét đậm…
Đêm qua, anh lặng lẽ quay đi, phía bên em là cả một góc trời lạnh lẽo và hơi sương phủ đầy bốn bề. Chỉ có những cánh hoa sữa ngọt ngào với em, ngọt ngào như nỗi đau bất tận anh đem đến…
Em dầm mình dưới cơn mưa thu tầm tã để cho toàn thân thể lạnh giá, trái tim đóng băng: Anh xin lỗi nhưng chúng ta không thể tiếp tục sống cùng nhau nữa… Em hãy hạnh phúc nhé!
Em không nói gì vì không biết nói gì cả. Chẳng lẽ, em sẽ quỳ xuống dưới chân anh mà thổn thức: Em chấp nhận sự phản bội của anh… Em còn yêu anh nhiều lắm… Sao anh không giải thích để em hiểu? Anh còn yêu em nữa không…?