– Người quân tử ra đi nhất là chia tay thì phải nói lời từ biệt. Anh muốn bỏ bụi trần về với em không?
Này anh, em có cần phải uống những giọt trăng đêm, bên góc khuất ô cửa sổ để ngắm nhìn đôi tình nhân nào đó đang đùa giỡn. Trăng thanh, lòng người cũng tròn vành vạnh những nhớ những mong. Con thuyền thơ chở ai đi ngang qua thềm đương đại, lịch sử cười buồn, quá khứ nói là… buông!
Này nếu em cũng còn là tuổi 25 ngày ấy, sẽ chẳng đọc thư tay hay đọc một bức thư tình anh hay ai đó gửi tặng. Em xinh, em tươi và dĩ nhiên anh gọi “đồ nhà quê” nên cũng đâu đây anh sẽ nghe mùi hương của nắng, gió, của lá hoa và những tiếng cười em vui say ríu rít, nhưng cũng lao xao, cũng bão, cũng mưa, mặc dù lòng em chưa đủ thét gào như biển cả…
Nhưng anh gặp em khi đã lỡ một chiều tàu, chiều sân ga… buồn không còn khóc. Chuyện tình yêu, đến – đi, chia ly hay tiễn biệt tựa như trời đang nắng bỗng đổ mưa rào ở Sài Gòn. Mùa này se lạnh, công viên, ghế đá, chiều hôm, cafe Hàn thuyên và ít nhiều những sở thích thú vị, em gửi cho cô ấy mang lại bên anh… Nhưng có lẽ một quán bar và những ly balleys giả tạo, mặt em tuy hồng, môi em tuy đỏ… nhưng nếu như ta có thể gần nhau hơn, sát cạnh hơn để anh cảm nhận, để anh nghe hơi thở của em tận đáy lòng kia… “em đang nghĩ gì ư?”, anh có biết? Rằng em rất mỏi mệt, giá mà em có thể dựa vào anh… Cũng có thể chiều 30, đường xa, phố xá với đèn đường, gọi anh về với quê hương, nơi anh sinh ra, có những người thân hơn em đang chờ đợi… giá mà anh bên cạnh em thêm một chút nữa thôi để hiểu rằng: sao chiều 30 Tết, em vẫn ở đây, thản nhiên vẽ chữ, mặc dù em không nói nhưng anh biết đấy, anh có thể thấy em hình như rớt hạng vì nhan sắc héo hon, vì cái lo toan cuối cùng của một năm đầy biến cố… nhưng sao anh không thấy giọt mồ hôi hay nước mắt em rơi?
Anh có khi nào tự hỏi lòng mình, ừ chia tay sao người ta không ngoảnh lại, anh vẫn biết bằng cảm nhận, bằng trái tim, anh đọc ở em cả sự hy sinh, cam chịu và mất mát… nhưng anh không thể hiểu được ở em nếu khi yêu người ta đau chỉ một lần thì em đau nhiều hơn như vậy?
Em nhớ chứ, những đêm lang thang online, không người trò chuyện, có biết rằng anh đang thức, cố dỗ dành… nhưng hình như em đã chết trong tim mình cái khái niệm về tình yêu và hy vọng xảy ra ở hiện thực nên muốn trốn tìm hơn là thể hiện sự yêu đương… Anh ngồi đó, em cũng ngồi đây, hình như ta chưa hỏi nhau bao nhiêu tuổi, ngày sinh, quê quán hay một số CMND để xác nhận chúng ta từng đẩy, từng đưa…
Anh nói dù sao anh cũng chấp nhận khi coi em như một trải nghiệm bắt đầu nhưng em đã khóc, không giống như một con gà mái “cục tác” thật lớn, em chỉ ấm ức, dỗi hờn… khi nghĩ tình yêu chẳng bao giờ có tuổi. Anh biết vì sao ư? Có thể anh nói với nhiều thật nhiều người khác nữa nhưng em có nhớ câu “biết để dừng”… Vậy, nếu như con gà mẹ cứ kêu ca “cục tác”, chuyến tàu sẽ kia có đi hết nửa lịch trình? Hay cũng như anh, nói yêu nhưng có đủ tự tin để đứng lại dù chỉ một lần? Người quân tử ra đi nhất là chia tay thì phải nói lời từ biệt. Anh muốn bỏ bụi trần về với em không? Hay chỉ muốn cùng em lang thang phố cafe, công viên, ngày cuối… Giá như gió có thể nói thay anh, cafe có thể tả được tấm chân tình… Dù gió chẳng có hình thù, dù cafe nguyên sơ, đen, đậm, đắng nhưng nồng nàn, mạnh mẽ, phải không anh?