Mùa đông không có anh

Tạo hóa đã nhân ái ban tặng cho chúng ta bốn mùa xuân, hạ, thu, đông – em yêu cả bốn mùa anh biết không? Nhưng em sợ nhất là cái mùa đông năm ấy, cái mùa đông mà chúng mình mãi mãi mất nhau.
Gió thu heo may se lạnh bỗng chuyển mình sang một cái rét đầu mùa tái tê lạ thường, dường như là một sự báo hiệu đột ngột tình yêu của đôi ta mà em không hề hay biết. Bởi chúng ta đang có một tình yêu đẹp viên mãn, nó đẹp hơn truyện cổ tích thì em đâu có ngờ chúng mình phải xa nhau mỗi người một con đường điềm nhiên bước đi không có điểm chung.
Em là người bước đi trước, đi một cách lặng lẽ mà không hề ngoảnh lại nhìn anh yêu. Anh có biết không mỗi bước đi chầm chậm là một cơn sóng lòng vỗ vào tim em đau tái tê và em cảm nhận được anh cũng đang như em mà thôi. Em phải cố kìm lòng để không quay lại nhìn anh bởi nếu em ngoảnh lại thì chắc rằng em sẽ trọn trong vòng tay của anh để rồi hai ta lại phải đối diện với thực tại khổ đau mà không thể vượt qua được. Thà rằng đau một lần còn hơn anh à.

Thư tình: Mùa đông không có anh, Bạn trẻ - Cuộc sống, Thu tinh, mua dong, tinh yeu, chia tay, ra di, khong anh, yeu anh, nho anh, noi dau, ton thuong, nuoc mat, hanh phuc, thu tinh cho anh

Em biết em đã làm tổn thương anh quá lớn nhưng mong anh hiểu cho em. Anh đau thì em cũng đâu hạnh phúc, em phải tự dối lòng để anh ghét và quên em  mong cho anh sớm tìm cho mình một hạnh phúc mới đúng với những gì gia đình anh mong muốn. Em sợ nhất cái mùa đông năm ấy, mưa lạnh giữ dội mà anh vẫn đi tìm em trong đêm, anh gọi tên em trong cơn say. Nhìn anh mà lòng đau quặn thắt nhưng em không thể trở về bên anh được, em như chết lặng theo dòng nước mắt đắng cay.
Một mình em bước đi trong mưa vẫn trên con đường quen thuộc của hai đứa mình ngày xưa. Em thèm được nghe tiếng cười khúc khích, tiếng nói chuyện thì thầm của anh nhưng đó là điều không thể mà thay vào đó là tiếng gió rít của mùa đông giá lạnh.
Rồi một ngày anh được tin em lấy chồng – cái tin mà chính em cũng không nghĩ là sự thật. Em chỉ nhớ rằng anh đã gào lên như sắp nổ tung máy điện thoại của em “Anh không hiểu nổi con gái, tại sao em lại đối xử với anh như vậy” và chỉ một mình anh nói em không dám trả lời dù chỉ một câu. Em vẫn nghe trong im lặng, chỉ mong anh nói thật nhiều, kể cả những lời trách mắng và em biết đây là lần cuối cùng em được nghe anh nói.
Rồi thời gian dần trôi đi mà mọi thứ cũng lắng đọng vào trong dĩ vãng của mùa đông năm đó –  mùa đông mãi không có anh.

 huyentt@hadico.edu.vn 
vnthutinh.com.vn