Anh thương yêu!
Đã rất lâu rồi em mới lại cầm cây viết để ghi lại những cảm xúc và suy nghĩ của mình. Nhưng lần này những suy nghĩ nhớ mong em lại hướng về anh.
Chuyện tình của mình thật bất ngờ phải không anh? chúng mình gặp nhau trên 1 chuyến tàu từ Bắc vào Nam, khi đó anh còn là một anh nhân viên kiểm soát vé, còn em là cô bé hành khách ngồi trên toa xe mà anh phụ trách.
Anh thương! nhớ lại những chuyện này em cứ ngỡ đó là giấc mơ. Phải chăng đó là giấc mơ của số phận, dù biết không hoàn hảo nhưng với em như vậy cũng đủ lắm rồi. Bằng tình yêu anh dành cho, bằng sự chân thành trong lối sống, bằng cách sống có trách nhiệm thì dù có phải hy sinh chịu khổ em vẫn chấp nhận.
Anh àh! quen anh, em cũng đã xác định đó là một cuộc sống không mấy dễ dàng, nhưng không hiểu sao em vẫn có một niềm tin vào anh, tin vào tình yêu và sự chân thành đó.
Dù chúng mình không có thời gian để gặp nhau, không như những người khác. Ngày lễ họ đi có đôi có cặp còn anh và em thì sao nhỉ? ngày ấy anh thường gọi điện nói buồn vì không thể ở bên em được. Nhưng anh àh! khi em đã quen anh thì em phải biết chấp nhận và thông cảm cho anh rồi. Đến cả ngày tết mình cũng không được gặp nhau thì ngày lễ có là gì đâu phải không anh?
Ở nơi này em chỉ mong sao anh mạnh khoẻ, công tác tốt và sống thật với những gì anh đã nói với em là em hạnh phúc lắm rồi. Bây giờ em đang ngồi viết lên những dòng này thì anh lại đang ở Huế, thấy anh vất vả nhiều em sẽ cố gắng sống tốt và không làm điều gì để anh phải bận tâm suy nghĩ về em.
…
Một quý đã trôi qua và chúng mình cũng đã gặp nhau được một lần. Như em vẫn thường nói với anh
” cuộc tình chúng mình gặp nhau theo quý phải không anh?”
“Nằm buồn em nghĩ vẩn vơ
chuyến tàu ngày ấy bao giờ mới quên”
By lehoa220386
www.vnthutinh.com