Chưa từng có những lần gặp mặt đúng nghĩa!
Chưa từng nói với nhau một lời!
Chỉ là những lần tôi vô tình thấy cô ấy bước qua trên sân trường đầy nắng!
Chỉ là những xuyến xao về nụ cười ngây ngất hồn tôi trong những lần trộm nhìn cô ấy!
Chỉ là những ngẩn ngơ về ánh mắt, đôi môi của 1 cô bé hồn nhiên, trong sáng!
Chỉ là những tương tư âm thầm suốt những tháng ngày chung 1 mái trường!
Chỉ là những ước mơ ngây ngô của một cậu bé trước những cảm xúc trinh nguyên tuổi học trò!
Chỉ là những giấc mơ xa với đẹp đẽ trong giấc ngủ mê say tuổi mới lớn!
Chỉ có vậy….
Nhưng điều tôi ko thể ngờ, những cảm xúc nhẹ nhàng, trinh nguyên ấy lại có thể ám ảnh tôi đến thế. Ko dừng nghĩ về cô ấy, ko thôi gọi tên cô ấy ở 1 miền xa xôi trong tiềm thức. Thật kì lạ, cảm giác như tôi đã thay đổi. Nghĩ về cô ấy là nghĩ về những cơn mưa mát lành trên vùng thảo nguyên xanh mướt cỏ, là những đám mây hồng vô tư ken kín một góc trời, là những chiều bình yên nghe gió biển mơ màng. Những hình ảnh về cô ấy đã cho tôi thật nhiều hy vọng, thật nhiều mơ ước và thật nhiều ưu tư…
Đúng! Tôi ưu tư và bâng khuâng. Phải chăng tôi đã yêu? Ai đó nói rằng, tình yêu là những điều kì lạ, nó đến một cách bất ngờ đầy thú vị. Tình yêu có thể đến trong những lời yêu thương ngọt ngào, trong những lời ca yêu nhau tha thiết… Với tôi, có lẽ, đó là tình yêu đến từ cái nhìn đầu tiên! Tôi đôi lúc cũng tự nhủ rằng đó chỉ là cảm giác nhất thời của tuổi mới lớn, trước 1 người khác giới đầy thu hút. Rồi sẽ qua nhanh thôi! Nhưng xem ra tôi đã sai. Tình cảm ấy ngày một lớn dần trong trái tim non trẻ. Một sự hối thúc lạ kì… Vẫn có những rào cản giữa tôi và cô ấy. Đó là một người gần như hoàn hảo: xinh đẹp, học giỏi, gia đình khá giả, tính tình hiền dịu, dễ thương… Xung quanh cô ấy là những chàng trai hào hoa, cũng gần như có tất cả những điều tôi ao ước về bản thân mình. Đôi lúc, những điều đó làm tôi tự đánh mình mà nhủ: mày làm gì có tư cách mà tơ tưởng hả? Con cóc ghẻ kia!. Nhưng, làm sao bắt con tim vâng lời được! Hàng ngày thấy cô ấy cười vui bên chúng bạn, vô tư trong vòng tay những kẻ đón đưa… Tôi lại thấy tủi thân cho tình yêu đơn phương ko lối thoát. Chuyện gì đến rồi cũng đến, khi ko thể chịu nỗi những lần nhói đau khi nghĩ về tình yêu mình dành cho cô ấy, tôi đã đánh liều tiếp xúc và nói chuyện với cô ấy. Và tôi đã thốt lên lời dồn nén bấy lâu nay: “Mình thích ấy”. Tất nhiên, điều tôi lường trước cũng đến, cô ấy từ chối và ngỏ ý là bạn bè. Tôi im lặng đón nhận điều hiển nhiên đó 1 cách thanh thản… nhưng vẫn mằm mặn trên khóe môi khô đắng…
Sau điều đó, tôi lao vào những mục tiêu mới, những thử thách cốt để quên đi mối “ tình đầu” ấy. Thấm thoát cũng 4 năm trôi đi, kể tư lần tôi thổ lộ với cô ấy. Tôi đã trở thành 1 con người khác. Tôi đã đạt được khá nhiều và cứ ngỡ rằng đã quên đc… nhưng vẫn thế, tôi vẫn cứ ám ảnh vè một hình bóng xưa khiến tôi khóc thầm trong nhiều đêm lặng lẽ, trong tiếng đàn đượm buồn văng vẳng trong đêm tối. Tôi nhận ra rằng, có lẽ tôi đã “yêu” cô ấy rất nhiều, hơn cả những gì tôi tưởng tượng. Không ngờ rằng những cảm xúc, những rung động ngây ngô đầu đời lại có thể sâu sắc trong tôi đến như vậy… Tôi sợ… sợ tim mình lại sẽ nhói đau trong từng giấc ngủ, lại thẫn thờ bâng quơ khi thu vàng ngập đường xưa lối cũ, sợ giọt nắng vô tư gợi lại bao kí ức ngọt ngào xưa… Cũng có người ngỏ lời yêu tôi, nhưng tôi đều từ chối. Bởi lẽ, tôi chưa thể quên được cô ấy, chưa thể sẵn sàng cho 1 tình yêu nghiêm túc… Và cứ như vậy, tôi khao khát đc nhìn thấy 1 lần nữa nụ cười trinh nguyên của cô ấy, ánh mắt đầy ngất ngây đã cướp đi hồn tôi 5 năm về trước, tôi muốn cảm nhận sự hiện diện, sự tồn tại của cô ấy trong cuộc đời tôi. Bởi lẽ, cô ấy đã chiếm 1 phần quá lớn trong trái tim tôi…
Tình đấu của tôi nó chưa bao giờ là bắt đầu và cũng chẳng bao giờ kết thúc… Tôi vẫn cố gắng viết tiếp tình cảm ấy… mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây….gọi tên em….
By vancongtrinh
www.vnthutinh.com