Chỉ lần này nữa thôi, đây sẽ là lần cuối cùng em viết cho anh. Bởi em biết, mình không thể níu kéo tình yêu của anh. Em trăn trở và băn khoăn rất nhiều. Có thể đã có những lời đồn thổi không hay về em, nhưng đó chưa phải là nguyên nhân chính đúng không anh? Đến nay đã 6 tháng, kể từ cái ngày anh giận em rồi nói lời chia tay. Nó đến bất ngờ quá khiến em không thể chấp nhận được. Có những lúc em cũng nghĩ phải chấp nhận đó là sự thật, nhưng chưa bao giờ em thôi hy vọng. Em vẫn luôn cho đó chỉ là thử thách, là bài học anh dành cho em. Nhưng những ngày qua, với sự lạnh lùng, vô cảm của anh khiến em hiểu rằng, tình yêu trong anh đã thật sự không còn.
6 tháng trôi qua. Một chuỗi ngày dài đằng đẵng với nỗi đau âm ỉ gặm nhấm trong tim, nhưng lại là khoảng thời gian quá ngắn ngủi để có thể vùi chôn bao kỷ niệm thật đẹp và cũng rất buồn vào miền ký ức. 6 tháng trôi qua rồi mà nỗi đau trong em dường như chỉ mới ngày hôm qua thôi. Anh nói đúng, “Em nhục nhã lắm khi mà cứ hạ mình van xin một tình yêu đã chết”. Em khó có thể quên anh, em lại càng không thể thôi yêu anh. Vậy nên, mỗi lần anh nói thế em cảm nhận được len lói đâu đó trong tim mình một nỗi đau thật lớn.
Đúng là trong cuộc sống không ai đoán được chữ ngờ anh nhỉ? Khi mình yêu nhau, làm sao biết được sẽ có lúc mình trở nên như thế này đâu, làm sao biết được có ngày mình lạnh lùng, vô cảm đến mức gặp nhau cũng không muốn trao nhau một ánh mắt hay nụ cười dù chỉ là xã giao. Không biết thời gian trôi đi với anh có dễ dàng không? Nhưng với em thì quả thật là khó khăn, đau đớn.
Mình chia tay, nguyên nhân vì đâu là câu hỏi đặt ra trong em từng giây, từng phút. Em tự dày vò, dằn vặt bản thân khi nghe người ta nói, anh bỏ em là vì em có người khác, vì anh không thể chấp nhận được quá khứ của em. Việc em có người khác hay không, em nghĩ anh là người hiểu rõ nhất. Em tin đó chỉ là cái cớ để anh vin vào và rời xa em. Còn quá khứ, đó đâu phải là tội lỗi, ai cũng từng có quá khứ, và anh cũng thế mà.
Chỉ đến khi em nghe ai đó nói anh có người khác rồi, em mới thấy ở đâu đó trong con người mình thực sự nhói đau. Em từng nhìn thấy anh và người ta tay trong tay đi với nhau, em đã không cầm được nước mắt và cũng không dám đối diện với điều đó. Không phải em yếu đuối hay nước mắt giả tạo như anh nghĩ đâu. Tại em thấy bất ngờ quá, em nghĩ anh không phải là hạng người nhanh thay lòng đổi dạ đến thế. Bạn em, nó cũng từng nhìn thấy anh và người ta chở nhau đi trên đường rất tình tứ. Nó từng nói với em nhưng em không tin. Em cứ cho đó chỉ là việc anh làm trong lúc giận em thôi. Vì thế mà đến bây giờ, em càng thấy đau khổ nhiều hơn.
Anh nói anh không còn yêu em, cuộc đời của chúng ta không liên quan đến nhau, anh thấy nhục nhã thay em, những việc em làm khiến anh ghê tởm, em là người thủ đoạn, nham hiểm… Không biết khi nói rồi, anh có suy nghĩ lại không, anh có cảm thấy mình nặng lời quá không, hay anh cảm thấy rất thõa mãn với những điều đó? Còn với em thì đau đớn vô cùng, anh vô tình hay cố tình nói ra những lời khiến tim em tổn thương, những lời nói của anh như muối sát vào tim em vậy. Em tự nghĩ mình đã làm gì, thủ đoạn ra sao mà khiến anh nỡ buông lời cay độc đến thế?
Tại sao khi yêu nhau thì hạnh phúc là vậy, nhưng khi không còn tình cảm nữa thì người ta lại nhìn nhau với ánh mắt khác, thậm chí là ghê tởm? Tự nhiên em cảm thấy anh tàn nhẫn quá. Không yêu thì ít nhất mình cũng giữ cho nhau chút tình chứ? Em nhủ lòng mình phải can đảm để quay lưng đi, đi ngược lại với những việc mà mình đã làm. Em cũng nghĩ, mình nên dừng lại. Dừng lại nhìn anh thôi, đừng nhìn bóng dáng ấy mà nhìn thằng vào con người ấy. Nhìn được con người ấy rồi, mình sẽ quyết định được nên làm gì, có lẽ sẽ đơn giản hơn.
Em tự bảo mình hãy nhìn lại bản thân, đừng yêu anh nữa mà thay vào đó là yêu bản thân mình hơn. Đừng chạy theo anh nữa, mà nên vươn xa. Biết đâu rồi anh sẽ quay trở lại thì sao? Nếu vui thì nên cười mà buồn thì nên khóc cho thỏa lòng mình. Để rồi nỗi đau nó sẽ vơi đi. Nhưng lý trí không sao thắng nỗi được con tim. Em vẫn muốn tiếp tục níu kéo anh.
Em từng đọc ở đâu đó rằng: “Ràng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình cảm thấy thiết tha với một điều nào đó, thế là đủ rồi”. Ngoài sự thiết tha tự nguyện đó, chẳng có gì ràng buộc được trái tim con người, nên đừng tin chắc rằng ai đó sẽ mãi không đổi thay. Trên đời không có thứ vũ khí hay quyền lực tuyệt đối nào có thể níu giữ trái tim một khi nó đã quyết tâm rẽ lối. Cho dù đó là nhan sắc, một tình yêu sâu đậm, những kỷ niệm sâu sắc, đắm say. Càng không phải là sự yếu đuối, sự khéo léo sắc sảo hay vẻ thông minh dịu dàng, sự giàu có hay thương hại… Những thứ đó có thể níu kéo một thân xác, một trí óc, nhưng không thể níu kéo một trái tim”.
“Trái tim vốn là một tạo vật mong manh và thiếu kiên định. Vì vậy, hãy tin vào điều thiện, lòng tốt, vào nhân cách… nhưng đừng tin vào sự bất biến của nhận thức và tình cảm nơi con người. Hãy tin là mình được yêu trong khoảnh khắc này, nhưng đừng chắc rằng mình sẽ được yêu mãi mãi. Nếu chịu chừa chỗ cho sự đổi thay, ta sẽ tránh được không ít tổn thương sâu sắc. Bất cứ ai cũng có thể có lúc đổi thay”.
Em đọc đi đọc lại nhiều lần, để cố mà quên anh, để tin rằng trên đời này không có gì là mãi mãi, để từ bỏ anh, để chấp nhận sự thật đó. Dù biết rằng nỗi đau này nó không phải dễ dàng lành lặn. Thời gian sẽ giúp em chữa lành vết thương đó. Hãy sống có nghị lực, có niềm tin
vào cuộc sống. Đừng xem đây là thất bại mà hãy xem đây như là một bài học, một kinh nghiệm để vượt qua những thử thách đang ở phía trước. Em nghĩ như thế đó anh ạ, nhưng không biết em có làm được không nữa.
Em sẽ cố gắng xem tình yêu của chúng ta là trò chơi mà số phận sắp đặt. Số phận cho ta gặp nhau, nhưng không ràng buộc chúng ta thì cố gắng níu kéo cũng không được anh nhỉ? Nhưng cũng biết đâu, đây chỉ là thử thách ban đầu thì sao? Em sẽ quên anh, nhưng vẫn hy vọng nhiều lắm, em mong quả đất xoay tròn, mình chia tay rồi cũng sẽ có ngày gặp lại.
Từ nay em không làm phiền anh nữa đâu, nhưng có những lúc nhớ anh quá, em sẽ… nháy máy hoặc nhắn tin. Anh đừng giận và nổi nóng với em nha. Em không muốn giải thích với anh nhiều, nhưng em chỉ muốn nói với rằng, em không phải là người thủ đoạn. Em không có ai khác ngoài anh, cho đến bây giờ cũng vẫn là như thế. Anh tin hay không đó là quyền của anh, nhưng xin anh đừng hoài nghi. Vẫn biết niềm tin của anh đối với em không còn như trước nữa. Nhưng anh hãy thử tin em lần này thôi anh nhé.
Trần Thị Phương