Tình yêu đầu tiên…cuối cùng.


ấy thế ma minh quen nhau cung đã hơn 9 năm rồi phải không anh, 7 năm yêu nhau thời gian không la dài nhưng cũng khong đủ ngắn cho một chuyện tình, bao nhiêu buồn vui đã xảy ra. đôi lúc em cứ ngỡ hạnh phúc đang có chỉ la mơ thôi. em va anh, bên nhau – xa nhau – va lại bên nhau, chuyện tình mình có thể viết được thành sách để bán đó anh.

còn nhớ ngày nào, em và anh, thẹn thùng, bẽn lẽn tay nắm tay, ngập ngừng nói lời yêu. rồi mình cách xa nhau, vi việc học, cả hai cùng cố gắng vì tương lai mai sau, mỗi lần gặp mặt được 5- 10 phút, tiễn anh mà cố gắng cười vui.

rồi mình xa nhau chỉ vì tính trẻ con của em, vì cái tôi tự ái trong em lớn hơn tình yêu sau một sự hiểu lầm từ gia đình anh. em tàn nhẫn nói lời chia tay, từng dòng chữ trên màn hình là bao nhiêu nước mắt em rơi. hoa hồng đầu tiên anh tặng em cũng là cuối cùng cho tình đầu, em lạnh lùng, mạnh mẽ nhìn dáng anh lầm lũi bước ra về trong nỗi đau tình yêu em giày xéo. ngay lúc ấy khi anh quay lưng bước đi, em chỉ muốn chạy theo, ôm chầm lấy anh mà nói: ” H ơi, D xin lỗi”, nhưng em đã không làm được anh ơi. em lúc đó quá mạnh mẽ, quá tự ái hay đúng hơn là sự mặc cảm. bóng anh dần khuất sau cánh cổng kí túc xá, em đổ gục khóc nức nở, lặng thầm riêng em.

những ngày tháng xa nhau em mới nhận ra trái tim em yêu anh nhiều hơn những gì em nghĩ nhưng mặc cho anh nói thế nào, em vẫn quyết tâm chia tay, mặc cho trái tim cả em và anh cùng rỉ máu, đau nỗi đau chia xa, em vẫn chỉ vì chút mặc cảm và tự ái nhỏ nhoi ma phớt lờ anh. em chấp nhận làm người phản bội trong mắt anh với hi vọng nơi không em anh sẽ thật sự hạnh phúc, thành công hơn. anh đau nỗi đau mất đi tình yêu, em đau nỗi đau yêu mà không thể nói là yêu, thầm lặng cả hai ta.

thời gian dần trôi qua, 5 năm – 5 năm tình yêu dành cho nhau nhưng không hề nói ra, cả hai đứa mình quá ngốc phải không anh – em và anh cùng nhau cố gắng học thật tốt. bạn bè cũ, khi gặp lại vẫn hay hỏi chuyện hai đứa mình, em cười dấu nỗi đau vào tim: “chỉ là bạn thô. chia tay rồii”. lần cuối cùng anh vượt hơn 100km, bỏ cả ngày học, tìm đến kí túc xá xưa thăm em, không gặp, em đang trên chuyến xe trở về quê. kể từ lần ấy, anh bỏ cuộc, chấp nhận đánh rơi tình yêu đầu đời. em đau lắm. nhưng đó là con đường em đã chọn- con đường xa anh. ngày hay tin anh đang thích một cô bé cùng xóm trọ, em mỉm cười chúc mừng mà như có từng nhát dao cứa vào tim. kỉ vật ngày xưa anh trao em, nhẫn xưa còn đây, em mất anh vĩnh viễn, vứt bỏ nhẫn xưa là vứt bỏ tất cả tình yêu đầu đời em chôn dấu bấy lâu nay.
cứ tưởng thời gian sẽ xóa nhòa hình ảnh anh trong tim em, nhưng dường như tình yêu đầu đời em dành cho anh quá lớn, nhật kí của em vẫn đều đặn viết tên anh, suy nghĩ của em vẫn nghĩ về anh, đêm đêm nước mắt vẫn rơi vì anh, em dõi theo anh qua những lời kể của bạn bè, chấp nhận đứng bên lề cuộc sống của người con trai em yêu.

người ta bảo em là ngu ngốc, người ta nói em cao thượng một cách khờ khạo, chỉ vì chút tự ái nhỏ nhoi, vì một lời nói không đáng mà làm người hi sinh vi hạnh phúc và tương lai của người mình yêu, em là thế đấy, chỉ biết yêu anh thôi. sau 5 năm mình gặp lại nhau, ngồi đối diện với người em yêu, tình yêu vẫn cháy trong tim, anh ở đây gần ngay trước mặt sau bao tháng ngày nhớ thương.

anh quay về bên em, tha thứ cho lỗi lầm em đã làm trái tim anh đau vì giờ đây anh đã hiểu hết lí do ngày xưa em nhẫn tâm làm người phản bội, lần đầu tiên em thấy anh khóc, lần đầu tiên mình trọn vẹn trở về là của nhau. vỡ òa trong nước mắt, dường như duyên phận đã sắp bày cho đôi ta, dù có ra sao vẫn thuộc về nhau.

lại lần nữa được nắm đôi bàn tay gầy gò, vẫn thẹn thùng như xưa, nhìn thấy nụ cười ấm áp ấy, vòng tay yêu thương anh ôm em vào lòng em cứ ngỡ chỉ là mơ thôi. anh yêu của em, người mà em đã dành trọn mối tình đầu đẩ yêu và cũng là duy nhất sau cùng, vì mình là tình yêu đấu tiên và duy nhất của nhau.

anh yêu. em yêu anh.

Nguyễn vũ Phương
Vnthutinh.com