Yêu em đến cả cháy lòng

Một mình ngồi ôm cô đơn và nỗi nhớ quay quắt về em! Mưa trắng trời! Mùa đông nghe nhão nhẹt trên chiếc băng cũ kỹ nhớ thương khôn nguôi về người tình xa cách!

Dòng sông ĐăkBla như lẻ loi, như xa vắng một mình ngược dòng đi tìm yêu thương con nước vơi đầy!

Anh đã không có tình yêu của người con gái anh yêu thương nên hòa mình vào dòng sông chở đầy nỗi nhớ! Gọi về em trên những cánh hoa xoan! Tim tím từng chiều xót xa trong mưa bụi nhỏ lắng sâu! Có những ngày mưa nhìn qua song cửa thấy quê mình xa lắm người thương, đôi chân sáo yêu thương bé bỏng, cắt cứa vào lòng đau tầm tã cơn mưa!

Đuốc sáng bừng lên mùa lễ hội! Anh như con trâu rừng mùa cúng hiến! Dâng dòng máu nóng nơi mình cho những mùa sau!

Em ở nơi miền xa vợi! Không có anh ở bên? Em có nhớ thương nhiều! Từng dòng thư như từng giọt máu nơi tim anh nhỏ xuống! Yêu em biết đếm sao vừa!

Quê mình mùa ấy, cũng những cơn mưa tầm tả! Không còn em nơi quê nhà! Anh biết gọi vào đâu! Khoảng trống quanh anh như màn đêm đen phủ! Anh giá mình được có trái tim em! Để đợi chờ và thương yêu những ngày trống vắng! Không mơ hồ nhớ mong dù chỉ là một cơn mưa ngang qua, dù chỉ là mưa bóng mây gợi những miền xa ngái …

cau va song

Giấc ngủ cứ chập chờn xa em … em mãi dần xa!

Sắc hoa tím ép trong tim anh thương những mùa Thạch Thảo! Thương màu tím thủy chung, thương nhớ dáng ai, ai đợi, ai chờ …

Một năm dài rồi cũng qua! Thời gian rồi cũng qua! Bóng chim vẫn còn đi tránh rét!

Cái nắng ấm áp, cái nắng mật ngọt mùa đông Phương Nam, em ở đó! Biết có những chở che, biết có người đưa đón!

Anh lại trở về với những yêu thương!

Muôn đời vẫn thế! Vẫn nhớ mong da diết tim mình!

Đắn đo từng con chữ, đắn đo từng dòng thương nhớ … viết cho người biết nhớ hay quên!?

Nhà sàn cao, núi Ngọc Linh cao thẳm mây trời, dòng ĐăkBla cuộn mình trong mùa lũ!

Cơn mưa chiều ngang qua … anh gửi nỗi nhớ vào mây!

Yêu em đến cả cháy lòng!